Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 882 - Xem trọng sư huynh ta sao?



Chương 882: Xem trọng sư huynh ta sao?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHiện tại Đàm Linh lại nói đến chuyện này, không thể nghi ngờ chính là xát muối lên vết thương của hắn, thực đau lòng.Hắn đe dọa Đàm Linh: "Nếu ngươi còn dám nhắc lại chuyện này, có tin ta đánh ngươi hay không?"Thấy Lữ Thiếu Khanh như vậy, Đàm Linh rất vui vẻ, cũng đoán được, nàng ta vui vẻ cười nói: "Ngươi sợ Phù trưởng lão sao?""Ta sợ cái lông? Đó là do ta tôn kính người già được không?" Lữ Thiếu Khanh cứng cổ, chết cũng không thừa nhận."Đến lúc đó ta để sư phụ ta đến gặp ngươi một chút xem thế nào?"Lữ Thiếu Khanh đau đầu.Phù Doãn đã làm cho tinh thần hắn khẩn trương, lo lắng hãi hùng.Nhuế trưởng lão còn mạnh hơn Phù Doãn, nếu muốn tới tìm hắn, hắn vẫn nên ngoan ngoãn chạy đi.Kết quả là, đúng lúc này hắn lại cười rộ lên, trấn an; "Cô nãi nãi, có chuyện gì thì từ từ nói, động một chút liền kêu phụ huynh đến, thật ấu trĩ..."Đàm Linh hừ một tiếng, Lữ Thiếu Khanh như vậy, trong lòng nàng ta không có nửa điểm vui vẻ.Bởi vì nàng ta biết Lữ Thiếu Khanh như vậy chẳng qua là sợ sư phụ nàng ta, chẳng có một chút sợ hãi nào với nàng ta.Nàng ta lại hỏi: "Nếu ngươi lo lắng sẽ đắc tội với Phù trưởng lão, vậy sao ngươi còn dám lấy năm mươi vạn viên linh thạch kia?"Lữ Thiếu Khanh ưỡn thẳng ngực, đúng lý hợp tình hỏi ngược lại: "Vì sao không dám? Đó là ta vất vả kiếm được mà. Ông ta là trưởng lão, dù sao cũng không thể không phân rõ phải trái chứ?"Đàm Linh rất im lặng, được rồi, mặc dù là sợ, nhưng không có hoàn toàn sợ.Suy nghĩ một chút, nàng ta lấy ra chiếc nhẫn trữ vật kia quơ quơ trước mặt Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh sửng sốt: "Làm gì? Ngươi cho ta là chó sao?"Ngươi cho rằng thứ ngươi cầm trong tay là xương sao.Nhưng mà rất nhanh, Lữ Thiếu Khanh đã kịp phản ứng, ánh mắt tỏa sáng, xoa xoa tay, hưng phấn nói: "Linh thạch lấy được rồi sao? Nhanh lên, đưa cho ta.""Thái độ của ngươi như vậy..." Đàm Linh lại chậm rãi nói: "Thật sự khiến ta rất không cam lòng đưa cho ngươi.""Đừng, tỷ tỷ." Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, lập tức lộ ra nụ cười nịnh nọt, vẻ mặt lấy lòng: "Lúc trước ta nói chuyện hơi lớn tiếng, tỷ coi như ta thả rắm đi. Hắc hắc, tỷ tỷ là ngươi tốt như vậy, vừa nhìn đã biết là người sảng khoái, đúng không."Đàm Linh không nói gì, rất là khinh bỉ, trước đó còn kêu nàng ta là tiểu cô nương, hiện tại liền thay đổi sắc mặt, tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn.Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh như vậy, Đàm Linh cũng không có nóng nảy, ném nhẫn trữ vật cho hắn.Lữ Thiếu Khanh nhận lấy, chút thương tâm trong lòng bị hòa tan không ít.Năm trăm vạn viên linh thạch!Mặt mày Lữ Thiếu Khanh hớn hở, cười đến vui vẻ: "Không hổ là Thánh Địa, thật nhiều linh thạch. So với ba nhà ở thành Tam Vũ kia thì tốt hơn nhiều."Đàm Linh nghi hoặc: "Thành Tam Vũ?"Nhưng lập tức phản ứng lại: "Ngươi gây tai họa cho người ta sao?Xem ra mấy kẻ ở thành Tam Vũ cũng rất thảm, cũng không biết đã bị gia hỏa này gây tai vạ thành bộ dáng gì, có cơ hội thì đi xem một chút.Ít nhất khi nhìn thấy có người thảm hơn ta, trong lòng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều.Lữ Thiếu Khanh cất kỹ nhẫn trữ vật, ghét bỏ Đàm Linh không biết nói: "Thật không biết nói, tai vạ gì chứ? Bọn họ cảm tạ ta còn không kịp đâu. Tốt lắm, ngươi có thể đi rồi, không cần ở lại quấy rầy chúng ta nữa."Lữ Thiếu Khanh thu linh thạch, trở mặt không nhận người, cũng hạ lệnh đuổi khách với Đàm Linh."Sau này không nên tùy tiện mang con chó con mèo tới nữa, quá phiền toái."Lần này tính sai, năm mươi vạn viên linh thạch, suýt chút nữa góp cả bản thân mình vào.Vẫn nên thanh thản ổn định ở chỗ này làm trạch nam, đợi đến lúc đó lên Thánh Sơn một chuyến, xem có cơ hội tiến vào Tuyệt Phách Liệt Uyên hay không.Những chuyện khác, vẫn là ít đụng ít quản thì hơn.Đàm Linh tức chết, tên hỗn đản này, vừa rồi còn cười híp mắt gọi người ta là tỷ tỷ, hiện tại thu linh thạch xong liền lập tức trở mặt."Ngươi quả nhiên là cầm tinh chó mà." Đàm Linh thở phì phò rời đi."Cô nàng, đi thong thả!" Lữ Thiếu Khanh ở phía sau vẫy tay.Chẳng qua chưa đến một lát sau, Đàm Linh lại vòng vèo trở về.Nàng ta nhìn thoáng qua xung quanh: "Sư huynh của ngươi đâu?"Ánh mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, lập tức ghé sát lại gần hai bước: "Cuối cùng cũng ngăn không được suy nghĩ thực sự trong lòng mình sao? Như này mới đúng chứ, tu luyện, tùy tính mà làm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tuyệt đối không nên đè nén chính mình, ủy khuất chính mình."Đàm Linh chớp chớp mắt, không rõ Lữ Thiếu Khanh nói những lời này là có ý gì.Chỉ thấy nụ cười của Lữ Thiếu Khanh càng thêm bỉ ổi: "Sư huynh ta nhìn bề ngoài là một khối gỗ, nhưng trên thực tế nội tâm hắn ta lại rất lẳng lơ. Chỉ cần hòa tan tầng lạnh lùng dối trá bên ngoài của hắn ta, đến lúc đó hắn ta sẽ hóa thành một ngọn lửa, hòa tan ngươi cũng được.""Như thế nào, loại người này đẹp trai, nín nhịn, người cũng rất dịu dàng, mấu chốt là thực lực còn cực mạnh, người đứng đầu trong cùng thế hệ, chỉ cần chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín viên linh thạch, ta sẽ đưa người đến trên giường ngươi."Sắc mặt Đàm Linh đỏ bừng, nhìn Lữ Thiếu Khanh giơ ngón tay cái lên, trong lòng nàng ta vừa thẹn vừa giận.Tên khốn kiếp này, coi mình là ai chứ? Thật muốn xé xác tên khốn kiếp này mà.Sao sư huynh hắn không chém chết hắn đi? Còn giữ lại làm gì?Cả ngày ở chỗ này hãm hại sư đệ sư huynh, không cần cũng được.Đàm Linh cắn răng, cố nén xúc động muốn đánh người: "Ta muốn nói, qua nửa tháng nữa, sẽ đến tỷ thí cướp đoạt danh ngạch tiến vào Thánh Sơn. Ba ngày sau báo danh, ngươi có thích báo danh hay không thì tùy."Sau khi nói xong, cũng không thể ở lại chỗ này thêm nữa.Vừa tức giận, lại xấu hổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận