Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 893. Tạo nghiệt mới gặp phải tên đáng ghét như vậy



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmĐàm Linh hối hận, vô cùng hối hận, ở cùng một chỗ với dạng người như Lữ Thiếu Khanh quả thực là một nỗi sỉ nhục cực lớn.Lần này thì hay rồi, Thôi Thanh và Kiếm Lan chắc chắn sẽ trắng trợn rêu rao chuyện này, khiến nàng ta mất hết mặt mũi.Nàng ta có thể tiên đoán được, lúc đó trên dưới Thánh địa đều sẽ chê cười nàng ta.Không mặt mũi nào để ra khỏi cửa nữa rồi.Không được, phải đuổi tên khốn kiếp dựa dẫm vào ta đi mới được.Sau khi Đàm Linh về tới nhà, chỉ hơi tưởng tượng đã cảm thấy không thể để loại khốn kiếp này ở lại đây nữa.Nhất định phải đuổi đi, phân rõ giới tuyến.Kết quả là, Đàm Linh nhân lúc Lữ Thiếu Khanh chưa về, trực tiếp tới tìm Kế Ngôn.Nàng ta cảm thấy so với loại người không biết nói đạo lý như Lữ Thiếu Khanh thì chỉ có Kế Ngôn mới có thể đối phó được.“Có việc?” Kế Ngôn bình tĩnh nhìn Đàm Linh, nhàn nhạt hỏi.Kế Ngôn lạnh nhạt, trầm ổn tản mát ra một loại khí chất khó hình dung được, vô cùng hấp dẫn.Đàm Linh khó khăn lắm mới dời được ánh mắt, sắc mặt nàng ta ửng đỏ, tim đập nhanh hơn.Nàng ta không thể hiểu được, vì sao Kế Ngôn lại có loại sư đệ như Lữ Thiếu Khanh.Thậm chí nàng ta còn có loại kích động muốn hỏi Kế Ngôn, vì sao không chém chết Lữ Thiếu Khanh, giữ lại loại người như Lữ Thiếu Khanh, ngoài cảm giác ngột ngạc hẳn là không có lợi ích gì đâu nhỉ.Đàm Linh hít sâu một hơi, đè cảm giác khác lạ trong lòng xuống, nàng ta nói với Kế Ngôn: “Kế đại nhân, các ngươi, dự định lúc nào rời đi?”“Có vấn đề gì không?” Kế Ngôn không rõ Đàm Linh nói vậy là có ý gì.Ở đây đang yên đang lành vì sao lại hỏi câu hỏi này: “Chúng ta ở lại đây có gì quấy rầy ngươi sao?”Đối mặt Kế Ngôn, Đàm Linh không hề giấu diếm, nàng ta kể lại một lượt chuyện vừa rồi, nói: “Ta để các ngươi ở lại nơi này, không phải là để các ngươi làm mất mặt ta. Sư phụ ta là trưởng lão thứ hai của Thánh địa, ta bị các nàng ấy sỉ nhục mất hết mặt mũi cũng chính là làm mất mặt sư phụ ta. Ta không thể chịu đựng những chuyện như vậy xảy ra. Kế đại nhân, ngươi có thể ở lại, nhưng, hắn, nhất định phải đi.”Đàm Linh ngữ khí quyết tuyệt, không thể nghi ngờ.Kế Ngôn lại mỉm cười, nói với Đàm Linh: “Ngươi hiểu lầm đệ ấy rồi, đệ ấy làm như vậy chắc chắn có nguyên nhân của đệ ấy, sẽ không thêm phiền phức cho ngươi đâu.”Đây gọi là không thêm phiền phức cho ta?Suýt nữa vứt mặt ta xuống đất giẫm lên rồi đấy.Đàm Linh đột nhiên cảm giác được mình đã hiểu vì sao Kế Ngôn không chém chết Lữ Thiếu Khanh rồi.Cưng chiều, yêu chiều, dung túng, bao che...Trong đầu Đàm Linh trong nháy mắt lóe lên những suy nghĩ xấu xa kia.“Bất kể như thế nào, Kế đại nhân, ta vẫn hi vọng các ngươi rời khỏi nơi này...”Nàng ta vừa mới nói xong, giọng Lữ Thiếu Khanh đã vang lên: “Sao vậy? Cô nương, ngươi muốn đuổi người à? Đã nói trước là sẽ thu lưu ta suốt đời cơ mà?”Lữ Thiếu Khanh xỉa răng, mang theo tiểu viên hầu từ đằng xa chậm rì bay tới.Tai tay tiểu viên hầu cầm hai hộp cơm lớn, còn lớn hơn cả cơ thể tiểu viên hầu.Đàm Linh nhìn thấy dáng vẻ vô lại của Lữ Thiếu Khanh, lửa giận càng tăng, ngay lập tức bộc phát.Nàng ta gầm thét lên với Lữ Thiếu Khanh: “Khốn kiếp, ngươi còn dám trở về?”Lữ Thiếu Khanh tò mò: “Vì sao lại không dám? Ta có làm chuyện gì có lỗi với ngươi đâu.”Đàm Linh bùng nổ, nổi giận mắng Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi còn dám nói không làm chuyện gì có lỗi với ta?”Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, lui lại ba bước, hai tay khoanh trước ngực: “Ngươi đừng ăn nói bậy bạ, ta giữ mình trong sạch, cũng chưa từng đụng vào ngươi, ngươi đừng tưởng thấy ta dễ bắt nạt nên muốn ta phải đổ vỏ đấy. Ta sẽ không làm hiệp sỉ đổ vỏ đâu.”Đàm Linh tức bực giậm chân, cơn phẫn nộ khiến nàng ta dẫm cho mặt đất liên tục chấn động, mặt đất bằng phẳng đã bị tạo ra một cái hố.“Bớt ở đây ăn nói lung tung cho ta, chuyện hôm nay ngươi không cho ta một công đạo, ta và ngươi không xong đâu. Ta sẽ bảo sư phụ ta tới tính sổ với ngươi.”Lữ Thiếu Khanh không kìm được rên rỉ một tiếng: “Tỷ tỷ, rất không cần phải như vậy, chuyện giữa tiểu bối cứ tìm người lớn ra mặt thì mất mặt lắm.”Hai tay Đàm Linh siết chặt, cố gắng khống chế kích động muốn đánh người.Kế Ngôn đang ở đây nên Đàm Linh không muốn Kế Ngôn thấy sự thất thố của mình.“Mất mặt? Ta thấy hôm nay mặt ta bị ngươi làm mất hết rồi?”Lữ Thiếu Khanh kỳ quái: “Ai nói? Hôm nay mất mặt chính là hai người bọn họ, có được hay không vậy?”Đàm Linh sững sờ, lập tức càng nổi giận hơn, làm việc còn không dám thừa nhận? Còn có mặt mũi ở đây đổi trắng thay đen?Coi người trong cuộc như ta đã chết rồi à?Trong lúc Đàm Linh đang dồn nén cơn giận, chuẩn bị sẵn để chửi mắng Lữ Thiếu Khanh trước mặt một trận thì đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói tức giận của Thôi Thanh: “Đàm Linh, cút ra đây cho ta...”Đàm Linh nghe thấy giọng Thôi Thanh thì biến sắc.Ở tửu lâu khi dễ ta chưa đã ghiền hay sao còn tìm đến cửa khi dễ?Khinh người quá đáng.Toàn thân Đàm Linh run lên, lửa giận cũng không nén được nữa.Lửa giận lập tức làm cho đầu óc nàng ta choáng váng.Tất thảy đều do tên khốn kiếp hèn nhát này mà ra.Hôm nay dù nói gì cũng phải dạy dỗ hắn một trận.“Ngươi, tên khốn kiếp đáng ghét!” Đàm Linh nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng đánh mạnh một quyền về phía Lữ Thiếu Khanh.Linh lực khổng lồ nén giận mà ra, linh khí trong không khí bị ép lại, không gian như bị đánh xuyên, trời đất chấn động, một âm thanh lớn vang lên. Hết chương 893.

Bạn cần đăng nhập để bình luận