Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 936. Kế Ngôn kiêu ngạo tự đại?



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Mộc, Mộc Vĩnh!”Kiếm Nhất vừa sợ vừa giận, thân thể nhanh chóng lui ra sau, nới rộng khoảng cách, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Mộc Vĩnh, trong lòng vô cùng cảnh giác.Mộc Vĩnh lẳng lặng nhìn Kiếm Nhất, ánh mắt càng lộ tia thất vọng.So với Kế Ngôn, phản ứng của Kiếm Nhất như vậy thật khiến người ta xem thường.“Mộc Vĩnh, ngươi muốn làm gì? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao?” Kiếm Nhất đè kinh sợ trong lòng xuống, lạnh lùng hỏi.Thậm chí, trong lòng Kiếm Nhất hơi hoảng hốt.Giờ hắn ta đánh không lại Mộc Vĩnh.Mộc Vĩnh cười lắc đầu: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Đây không phải chuyện mà ngươi đang làm sao?”Kiếm Nhất biết Mộc Vĩnh đang nói cái gì, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tức giận: “Liên quan gì đến ngươi? Đừng quên, ngươi cũng là bại tướng dưới tay Kế Ngôn, đây là ta đang giúp ngươi báo thù.”“Báo thù?” Giọng điệu của Mộc Vĩnh càng thêm khinh thường: “Thủ đoạn như vậy chỉ có những kẻ yếu mới làm.”Kiếm Nhất nhìn thấy dáng vẻ khinh thường kia của Mộc Vĩnh thì thấy trong lòng mình tràn đầy sỉ nhục.Nếu hắn ta có đủ thực lực thì hắn ta có cần như vậy không?“Đáng chết, ngươi đến đây để sỉ nhục ta sao? Ngươi và Kế Ngôn cùng một bọn à?”Kiếm Nhất đột nhiên cảm thấy mình đoán trúng.Mộc Vĩnh không rõ lai lịch, thực lực cường hãn.Kế Ngôn cũng vậy, không biết từ đâu xuất hiện, lại có thực lực cường đại.Mộc Vĩnh rất muốn cười, ngữ khí càng thêm thất vọng: “Trước kia vẫn rất thưởng thức ngươi, giờ xem ra, mắt ta mù rồi.”“Nhận thua rồi rời khỏi đây đi.” Bỗng nhiên, vẻ mặt Mộc Vĩnh trở nên lạnh lẽo, ngữ khí tràn đầy uy nghiêm: “Trở về nghiêm túc tu luyện nội tâm của ngươi đi, đừng để Kiếm gia mất mặt, Thánh tử thứ tư!”Mộc Vĩnh bỗng nhiên như biến thành người khác khiến Kiếm Nhất hơi sửng sốt.Nhưng mấy chữ Thánh tử thứ tư này đâm cho hắn ta đau nhói.Thánh tử thứ tư, hắn ta không cảm thấy vinh hạnh, đây là sự sỉ nhục.Nếu thực lực của hắn ta đủ, kém nhất cũng là Thánh tử thứ ba, có biên chế của Thánh địa.Chứ không phải bị người ta bí mật gọi là Thánh tử thứ tư.Thánh tử thứ tư nghe rất uy phong, nhưng không có biên chế của Thánh địa, không nhận được sự thừa nhận và ủng hộ của Thánh địa.Kiếm Nhất nhịn không được, nổi giận gầm lên một tiếng: “Đáng chết, ta muốn giết ngươi.”Lúc hắn ta phẫn nộ muốn xuất thủ thì đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, hắn ta nghênh đón ánh mắt của Mộc Vĩnh.Kiếm Nhất bỗng nhiên có loại cảm giác như chuột thấy mèo.Mộc Vĩnh gây cho hắn ta một cảm giác rất đáng sợ.Thậm chí hắn ta có một loại dự cảm, nếu không nghe lời, Mộc Vĩnh sẽ giết hắn ta.Đáng chết, bọn hắn quả nhiên là cùng một bọn.Trong lòng Kiếm Nhất giận dữ, hắn ta chỉ vào Kế Ngôn, lạnh lùng nói: “Ngươi không đi cứu đồng bạn của ngươi, ngươi chờ mà nhặt xác hắn ta đi.”“Ngu xuẩn!”Mộc Vĩnh vứt lại cho Kiếm Nhất hai chữ.Kiếm Nhất giận dữ, vừa định nói gì đó thì nơi xa bỗng nhiên truyền tới ba động linh lực.“Kế Ngôn, ngươi cuồng vọng như vậy, không để chúng ta vào mắt, hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi.”Một thanh trường mâu tạo ra từ liệt diễm xuất hiện trên đầu Kế Ngôn.Ánh lửa chiếu rọi bầu trời, nhiệt độ nóng bỏng như trường mâu chính nghĩa từ trên trời rơi xuống, tru thần diệt Phật.Còn khán giả vẫn một mực chú ý cũng chấn động tinh thần.Cuối cùng đã có người động thủ.Kiếm Nhất cũng phấn chấn, bà nó, mấy con hàng nhút nhát này cuối cùng cũng dám động thủ rồi sao?Ánh mắt Mộc Vĩnh cũng rơi trên người Kế Ngôn, hắn ta muốn xem xem Kế Ngôn phá vỡ cục diện như thế nào.Kiếm Nhất cười ha ha: “Nhìn xem đi, đây chỉ là bắt đầu.”Trường mâu cháy hừng hực, xé tan bóng đêm, sát ý điên cuồng.“Keng!”Quang mang Vô Khâu kiếm lóe lên, như một hư ảnh nho nhỏ hiển hiện, sau đó tan biến giữa không trung.Mộc Vĩnh trừng lớn ánh mắt của mình, khó có thể tin: “Kiếm linh?”Mộc Vĩnh lại muốn mắng người.Thế mà còn có cả vũ khí có kiếm linh.Mẹ nó.Mộc Vĩnh nhìn Vô Khâu kiếm như sao băng xẹt qua, biến mất trong đêm tối thì trong lòng lặng lẽ chửi thề.Chẳng trách lúc ấy hắn ta cứ cảm thấy thực lực của Kế Ngôn mạnh hơi quá mức một chút.Vũ khí có khí linh và vũ khí không có khí linh là hai món vũ khí hoàn toàn khác biệt.Tiểu tử này quả nhiên là yêu nghiệt.Mộc Vĩnh trong lòng cảm thán một tiếng.Hắn ta nhìn sang Kiếm Nhất cũng đang rơi vào trạng thái đờ đẫn bên cạnh, trong lòng nảy sinh một sự bực bội khó hiểu.So ra, Kiếm Nhất như là một thằng ngu.Lúc Kiếm Nhất nghe Mộc Vĩnh kêu lên hai chữ kiếm linh, hắn ta cũng ngây dại.Nói đùa cái gì vậy.Chẳng lẽ vũ khí trong tay Kế Ngôn kia lục phẩm sao?Hắn ta là một Nguyên Anh kỳ tầng năm, có tài đức gì mà có thể nâng bội kiếm bổn mệnh lên lục phẩm?Không phải là đến từ thế lực am hiểu rèn đúc lớn nào đấy chứ?Vô Khâu kiếm biến mất, người ở gần Kế Ngôn chỉ thấy trên bầu trời xẹt qua một đạo lưu quang.Chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy có một người kêu thảm một tiếng.Hỏa mâu thanh thế cực lớn chấn động, lung la lung lay đã mất đi khống chế.Tiếp theo Vô Khâu kiếm xuất hiện lần nữa, như một thợ săn thông minh giết đến từ phía dưới.Một kiếm xuyên thấu hỏa mâu, hỏa mâu biến mất trong tiếng nổ tung.Một màn này khiến trong lòng mọi người run lên.Vừa nhìn đã biết người chết kia chính là người xuất thủ.Mặc dù không biết là dũng sĩ nào nhưng người dám ra tay thì chắc chắn rất tự tin là mình sẽ thắng lợi.Không ngờ lại nhận phải một kết quả như vậy. Hết chương 936.

Bạn cần đăng nhập để bình luận