Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 939. Kế Ngôn đáng sợ



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Giết, giết hắn.”Những người khác hoảng sợ, có người kêu to lên, hi vọng những người khác đồng loạt ra tay.Nhưng mà, sự đáng sợ của Kế Ngôn đã dọa những người khác sợ, khiến người khác trong lúc nhất thời không biết làm như thế nào cho phải.Tiếp tục ra tay sao? Hay khoanh tay đứng nhìn?Tiếp tục ra tay không chừng vẫn không làm gì được Kế Ngôn, cuối cùng ngược lại còn khiến Kế Ngôn để mắt tới.Bọn hắn cũng không có lòng tin có thể ngăn cản được Kế Ngôn.Không thấy Nguyên Anh kỳ đứng trước mặt Kế Ngôn cũng như gà con sao?Một kiếm một tên.Giờ Kế Ngôn đang giết hết tất cả những người vừa rồi ra tay với hắn ta.Mọi người đều khó xử, do dự không quyết.Tốc độ của Kế Ngôn rất nhanh, dưới công kích nhanh như lôi đình của hắn ta, mười mấy người ra tay với hắn ta lần lượt ngã xuống, cho dù bọn hắn có ra sức ngăn cản cũng không làm nên chuyện gì.Tốc độ nhanh chóng, thủ đoạn tàn nhẫn, làm cho tất cả mọi người trong lòng ứa ra hàn khí.Nhưng, sau khi Kế Ngôn đánh chết mười mấy người kia không dừng tay mà vẫn tiếp tục xuất thủ.Vô Khâu kiếm gào thét chém xuống như tiên kiếm từ trên trời rơi xuống, chìm vào trong bóng tối.“A!”Trong bóng đêm lập tức có người kêu thảm ngã xuống.Đó là người ban nãy đang âm thầm cổ động.Lập tức có người hô to: “Hắn, hắn muốn giết sạch chúng ta!”Những người còn lại như lâm đại địch, lần này không tới phiên bọn hắn do dự, có người hô to: “Chúng ta đồng loạt ra tay, còn không ra tay, chúng ta nhất định phải chết!”Nhưng, lúc này Kế Ngôn đột nhiên thu kiếm, đồng thời hừ lạnh một tiếng.Giọng nói xuyên qua tất cả mọi người, giọng Kế Ngôn nhàn nhạt tựa như vang lên bên tai bọn hắn: “Còn lại hơn sáu mươi người, năm mươi danh ngạch sắp đủ rồi...”Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Kế Ngôn nói ra câu này thì trong lòng hắn khẽ cười.Hắn vươn người đứng dậy, nói với Thôi Thanh, Kiếm Lan, Loan Tinh Duyệt: “Trong vòng ba ngày, ba người các ngươi nhớ đem linh thạch của ta tới, nếu không ta bảo Tam Thánh tử tìm các ngươi tính sổ.”Đàm Linh xoắn xuýt một chút, cũng bổ sung một câu: “Còn ta nữa.”Cái tên khốn này quá đáng ghét, kèm thêm cả ta thì chết sao? Các nàng cũng thua ta linh thạch mà.Huyên không muốn nói chuyện.Kể ra ta giống như tiểu đệ của ngươi nhỉ, ngươi bảo ta đi tìm các nàng tính sổ thì ta sẽ đi à?”Ngươi và sư huynh của ngươi rất không giống nhau.Huyên hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Trương huynh, ngươi muốn đi đâu?Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn trong họa diện, cười nói: “Đi xem thử.”Sau khi Kế Ngôn nói ra câu kia, Lữ Thiếu Khanh liền biết trận tỷ thí sắp kết thúc rồi.Hắn phải đi tiếp ứng một chút, tránh sau khi Kế Ngôn ra ngoài sẽ bị người ta đánh lén.Tuy nói bị người ta giết chết trong tỷ thí, gia quyến thân thích bằng hữu không được lấy đó làm cớ báo thù, nhưng đây cũng chỉ là quy định, lòng người khó dò.Còn ở nơi tỷ thí, tất cả mọi người sững sờ nhìn Kế Ngôn trên bầu trời, trong lúc nhất thời bọn hắn không biết nên chửi thề như thế nào.Dưới thế cục như thế này ai còn nhớ chuyện danh ngạch chứ?Nhưng bọn hắn rất nhanh kịp phản ứng.Móa nó, họ tới đây đâu phải để vây giết Kế Ngôn, họ tới để kiếm danh ngạch lên Thánh Sơn mà.Trước mắt còn lại hơn sáu mươi người, đào thải thêm mười mấy người nữa là đủ năm mươi người rồi.Trong nháy mắt, tâm tư của mọi người đều vội vàng xoay ngược lại, người thông minh lập tức trốn vào trong bóng tối, mau chóng rời khỏi nơi này. Những người còn lại ai nấy đều đề phòng, trong đêm tối lại một lần nữa ẩn chứa sát cơ.Không ai còn định trêu chọc Kế Ngôn nữa.Vừa rồi người đông thế mạnh đều không làm gì được Kế Ngôn, giờ thì càng không cần phải nói.Dưới thắng lợi trong tầm mắt, chẳng ai muốn mình bị đào thải cả.Mộc Vĩnh nghe thấy Kế Ngôn lập tức thay đổi thế cục ở hiện trường bằng một câu nói thì lộ ra ánh mắt tán thưởng.“Hảo tiểu tử!”Có thực lực không nói, đầu óc còn thông minh.So với loại ranh ma như Kiếm Nhất thật sự tốt hơn nhiều.Mộc Vĩnh lại nhìn nhìn Kiếm Nhất đang đờ đẫn cách đó không xa, càng lúc càng cảm thấy không vừa mắt với Kiếm Nhất.Hắn ta quát Kiếm Nhất: “Rời khỏi đây đi.”Kiếm Nhất hoàn hồn, vẻ mặt dữ tợn.Vì sao? Hắn ta làm thế nào cũng không thể nghĩ thông, Kế Ngôn làm thế nào có thể bình yên vô sự dưới vây công của mười mấy người?Chẳng lẽ hắn ta thật sự cường đại như vậy sao?“Vì sao?” Kiếm Nhất chỉ vào Kế Ngôn hỏi Mộc Vĩnh: “Hắn làm sao làm được?”Hắn ta bại trên tay Kế Ngôn, lúc đầu cảm thấy thực lực hai bên hẳn không kém nhau bao nhiêu.Kiếm Nhất cảm thấy mình chỉ cần cố gắng một chút, sau này vẫn có thể đánh bại Kế Ngôn.Nhưng trước mắt, Kế Ngôn lại có thể làm đến bước này.Hơn nữa thoạt nhìn lông tóc không tổn hao gì, thật là đáng sợ.Vấn đề này không làm rõ ràng, Kiếm Nhất đi ngủ cũng sẽ không nhắm mắt được.Nhưng Mộc Vĩnh nhìn vẻ mặt dữ tợn của Kiếm Nhất thì biết nội tâm của Kiếm Nhất đã phát điên rồi.Không khơi thông, thành tựu sau này sẽ không thể nào cao thêm được.Thậm chí có khả năng vì việc này mà tẩu hỏa nhập ma.Mộc Vĩnh hừ một tiếng: “Hắn chỉ chống cự vài đợt công kích trước mặt, còn lại toàn né tránh.”“Né, né tránh?” Kiếm Nhất không thể tin được: “Nói đùa cái gì vậy...”Mười mấy người công kích, trên trời dưới đất, mỗi một không gian bên người Kế Ngôn đều bị phong tỏa. Căn bản không cách nào thoát được, sao có thể né tránh?Mộc Vĩnh lạnh lùng nói: “Ngẫm lại công kích sau cùng kia của ngươi đi.”Sắc mặt Kiếm Nhất biến đổi, chiêu sau cùng Vẫn Linh Kiếm của hắn ta có thể xưng là đại sát chiêu.Người cùng cảnh giới không thể nào đỡ được nhưng vẫn không thể làm gì được Kế Ngôn, ngược lại bị Kế Ngôn phản kích, đánh hắn ta bị thương. Hết chương 939.

Bạn cần đăng nhập để bình luận