Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 941. Tỷ thí kết thúc



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCó người sùng bái Kiếm Nhất, cũng có người chán ghét Kiếm Nhất.Không ít người gai mắt với Kiếm Nhất lúc này đang âm thầm cười trộm.Đương nhiên, tất cả mọi người đều rất tò mò về Kế Ngôn, người đánh bại Kiếm Nhất.Bọn hắn rướn cổ lên, trừng to mắt, đang tìm bóng dáng Kế Ngôn.Biểu hiện của Kế Ngôn lần này quá xuất sắt, nhanh chóng chiêu mộ được một nhóm fan hâm mộ.Đánh bại Kiếm Nhất, đoạt không ít fan hâm mộ của Kiếm Nhất.Khi bóng dáng Kế Ngôn xuất hiện, người chung quanh lập tức rơi vào yên tĩnh, tiếp đó là tiếng hoan hô vang lên.“Là Kế Ngôn!”“Kế Ngôn đại nhân!”“Là Kế Ngôn đại nhân, là Kế Ngôn đại nhân đánh bại Kiếm Nhất đại nhân, quá lợi hại...”“Ta, đời này ta không phải Kế Ngôn đại nhân không gả!”“Điên à, ngươi cũng không thử đi soi gương đi? Tới đây, tới đây, tới đây, vừa rồi chúng ta còn chưa phân thắng bại, tiếp tục nào, ai thắng người đó là người của Kế Ngôn đại nhân...”Tiếng gầm cuồn cuộn, đinh tai nhức óc.Kế Ngôn vừa xuất hiện vô thức cảnh giác đề phòng.Người bên dưới ánh mắt nóng rực, không ít người nhìn thấy hắn ta như thấy mỹ nữ tuyệt thế, ánh mắt nóng bỏng như muốn nuốt hắn ta vào bụng.Gần như ánh mắt mọi người đều rơi trên người Kế Ngôn.Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kế Ngôn, ánh mắt như kiếm, toàn thân áo trắng phụ trợ, như một vị kiếm thần áo trắng, uy phong lẫm liệt.“Kế Ngôn đại nhân thật là đẹp trai!”Rất nhiều người bên ma tộc dáng người khôi ngô, rất nhiều người ghét bỏ dáng dấp nhỏ bé của nhân tộc.Nhưng bây giờ Kế Ngôn lại khiến rất nhiều nữ tu sĩ ma tộc hai mắt sáng lên, hận không thể đoạt đi làm ấm giường.“Kế Ngôn đại nhân thật đáng sợ, sau khi lần lượt đại chiến vài trận, khí tức của hắn vẫn không suy yếu chút nào.”“Đúng vậy, thật đáng sợ.”Rất nhiều người chú ý đến trạng thái của Kế Ngôn.Thấy trạng thái Kế Ngôn bây giờ vẫn hoàn hảo như chưa hề có chuyện gì xảy ra khiến bọn hắn càng kính sợ.Có người muốn bước lên lấy lòng, lôi kéo hắn ta nhưng bị một ánh mắt của Kế Ngôn chấn nhiếp đến mức không dám tới gần.Kế Ngôn không để ý đến những người khác, dò xét một vòng, chậm rãi đi vào một chỗ.Rất nhiều người nhìn thấy dưới một thân cây có một thanh niên áo lam đang nằm trên nhánh cây, dưới cây có hai người đang đứng.Có người nhận ra người đứng dưới gốc cây, hình như là Đàm Linh và Thời Liêu đang đứng như hạ nhân. Điều này khiến bọn hắn giật mình.“Móa nó, lam sam kia là ai vậy?”“Sao Đàm Linh đại nhân và Thời Liêu đại nhân lại đứng hộ pháp cho hắn?”“Không phải Thánh tử thứ nhất đấy chứ?”“Nằm mơ đi, ngay cả Thánh tử thứ nhất cũng không có đãi ngộ này.”“Hắn là ai? Kế Ngôn đại nhân đi về phía hắn sao?”Tiếp theo, dưới ánh mắt của mọi người, khi đi đến tán cây trước mặt khí tức của Kế Ngôn nhanh chóng thay đổi.Sắc mặt nhanh chóng tái đi, huyết sắc rút hết, cả người như bị bệnh, từ trong ra ngoài để lộ sự yếu ớt.Lần này mọi người mới phản ứng lại.“Kế Ngôn đại nhân hắn bị thương, vừa rồi vẫn gắng gượng chống cự.”“Thật lợi hại, có thể lừa tất cả mọi người...”“Nhưng mà, người lam sam kia là ai? Có thể khiến Kế Ngôn đại nhân thả lỏng như vậy?”Đám người nghị luận ầm ĩ, nhìn trạng thái Kế Ngôn có vẻ bị thương rất nghiêm trọng.Đổi lại người thường đã sớm không chống đỡ được rơi vào hôn mê rồi.Nhưng Kế Ngôn chẳng những chống đỡ, hơn nữa còn có thể lừa tất cả mọi người.Để người ta tưởng Kế Ngôn không bị thương, không dám hành động thiếu suy nghĩ.Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, sắc mặt khó chịu: “Không thể đợi về rồi mới để lộ dáng vẻ này của huynh được à?”Yếu nhanh như vậy dễ khiến người ta tới gây chuyện lắm.Kế Ngôn hừ một tiếng: “Dông dài!”Sau đó triệu ra phi thuyền, tự xếp bằng ở đầu thuyền, nhắm mắt dưỡng thương.Giao phó tất thảy cho Lữ Thiếu Khanh.Đàm Linh thấy thế, trong lòng không kìm được cảm thán, thậm chí chửi thề.Ngươi tin sư đệ này của ngươi đến thế sao?Đám người này càng tò mò về thân phận của Lữ Thiếu Khanh.Có thể khiến Kế Ngôn tín nhiệm như thế, giao phó bản thân hoàn toàn cho hắn.Lữ Thiếu Khanh hùng hùng hổ hổ: “Chắc chắn kiếp trước ta nợ huynh.”Sau đó hắn nói với Thời Liêu: “Biết lái thuyền không?”Chuyện khống chế phi thuyền đơn giản này, Thời Liêu cầu còn không được.Duy chỉ có Đàm Linh nhìn thấy Thời Liêu hấp tấp đi tới, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.Có chút cốt khí được hay không hả?Nhiều người nhìn như vậy, ngươi nịnh nọt như thế, mất mặt lắm.Đàm Linh hối hận cùng đi theo.Phi thuyền bay lên không, tiến vào chân trời, Đàm Linh đứng trên phi thuyền, ngay tại thời khắc đang phiền muộn thì Lữ Thiếu Khanh nói với Đàm Linh: “Cô nương, trông chừng một chút.”“Có người có thể sẽ âm thầm ra tay, hỗ trợ cản một chút.”Đàm Linh ngạc nhiên, nhìn qua Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi coi ta là cái gì?”Triệu hoán thú hay tiểu đệ?Ngươi bảo ta làm cái gì thì ta phải nghe theo ngươi à?Ta đâu phải Thời Cơ, cũng không phải Thời Liêu, ta không có dễ bảo như vậy.“Đừng nói nhiều, đến lúc đó ta bớt thu tiền lời của ngươi...” Hết chương 941.

Bạn cần đăng nhập để bình luận