Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 951. Ngươi biến thái!



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThời gian trôi qua rất nhanh, nửa tháng chỉ như một cái chớp mắt.Bên Thánh Sơn cũng đã đến lúc.Mới sáng sớm Đàm Linh đã đi tìm Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn.Mặc dù bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận đến nghiến răng, nhưng nàng ta vẫn theo đúng lời hẹn mà đưa Lữ Thiếu Khanh lên Thánh Sơn tham quan.Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là nàng ta muốn để sư phụ hù dọa hắn một phen.Ai bảo Lữ Thiếu Khanh chọc nàng ta tức giận muốn nôn ra cả máu.Nhưng nàng ta vừa tới, còn chưa lại gần đã nghe tiếng Lữ Thiếu Khanh vọng ra.“Mẹ nó, đã nói bao nhiêu lần rồi, bảo huynh khiêm tốn một chút, huynh thì hay rồi, đi tìm đánh luôn hả?”Giọng nói tràn đầy oán khí, cách thật xa Đàm Linh vẫn có thể cảm nhận được, cũng muốn xem bộ dáng oán khí trùng thiên của Lữ Thiếu Khanh.Kế Ngôn thản nhiên nói: “Lần này cũng có hai người có thực lực rồi.”Với Kế Ngôn, Mộc Vĩnh và Kiếm Nhất còn có thể xem là đối thủ, những người khác đều khoogn thể chịu nổi một đòn.“Ngu chết đi!” Lữ Thiếu Khanh mắng: “Huynh liều mạng với hắn ta làm cái gì? Đánh một hồi bị thương ta còn phải chăm sóc huynh!”“Thật sự muốn chôn sống tên cặn bã nhà huynh luôn!”Sau nửa tháng tu dưỡng, Kế Ngôn đã khôi phục được hơn phân nửa thực lực.Sau này còn phải tĩnh dưỡng thêm một hai tháng nữa mới có thể khôi phục hoàn toàn.Nhưng với Lữ Thiếu Khanh, hiện giờ Kế Ngôn yếu thế này, nhỡ may hắn ta làm sao lại chỉ có mình vất vả.Hắn không muốn như thế.Hắn muốn là, có việc Kế Ngôn xong lên, có lợi ích thì mình đi hớt.Lữ Thiếu Khanh thấm thía lải nhải dạy dỗ Kế Ngôn: “Biết huynh dũng cảm, biết huynh mạnh, cũng biết huynh trâu bò rồi, nhưng đầu óc huynh có vấn đề à?”“Đánh bại Kiếm Nhất, bị thương, chạy trước thì chết à? Cứ đứng im đó mà làm ra vẻ làm gì? Lần này coi như huynh gặp may, không bị người ta đánh chết.”“Lần sau, nếu còn thế này nữa, ta sẽ là người đầu tiên xông lên đánh chết huynh đấy!”Nhớ lại, bị bao nhiêu người vây công như thế Kế Ngôn còn có thể đào thoát, hắn tò mò hỏi: “Huynh lại lĩnh ngộ được cái gì à?”Kế Ngôn gật đầu: “Lĩnh ngộ được một chút.”Lữ Thiếu Khanh cạn lời, cuối cùng đành thành khẩn nhận xét: “Huynh là cái đồ biến thái!”Kế Ngôn lại lắc đầu, khiêm tốn vô cùng, nghiêm túc phản bác: “Không, đệ mới là người biến thái nhất.”Kế Ngôn nói thật lòng.Trong mắt hắn ta, Lữ Thiếu Khanh là một sư đệ biến thái.Tuổi ít hơn mình, thời gian tu luyện cũng ít hơn mình.Lại vẫn luôn đuổi theo sát mình, cảnh giới thực lực không hề dưới mình.Đây không phải biến thái thì là gì?“Hỗn đản!” Lữ Thiếu Khanh nhìn Kế Ngôn hằm hằm: “Có ai nói sư đệ mình như thế không?”Kế Ngôn cười ha hả: “Có ai làm sư đệ như đệ không?”“Không phục à? Muốn đánh một trận không?” Hiện giờ Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, vừa mới tân tấn lên Nguyên Anh tầng sáu, nên rất mạnh miệng: “Chọc giận ta, ta sẽ đánh huynh.”Quá quen với Lữ Thiếu Khanh rồi, Kế Ngôn lập tức phản ứng lại được: “Đệ lại đột phá à?”Đàm Linh nghe được chữ “lại”, trong lòng nhảy lên một cái. Giọng điệu này cứ nhể chớp mắt một cái đã đột phá ấy.Sau đó là tiếng cười vô cùng đắc ý của Lữ Thiếu Khanh vọng đến: “Ha ha, chuyện nhỏ thôi, ngủ một giấc không cẩn thận lại đột phá rồi.”Trong đầu Đàm Linh đã hiện ra bộ dáng dương dương tự đắc của Lữ Thiếu Khanh rồi đấy.Nàng ta lắc lắc đầu đuổi hình ảnh ghê tởm đáng ăn đòn kia ra khỏi đầu.Gia hỏa khóa lác. Da mặt đúng là dày.Đàm Linh không tin, nhưng Kế Ngôn lại tin. Không ai biết sư đệ mình tu luyện thế nào.Hắn ta nói: “Chờ ta lành vết thương sẽ đánh với đệ một trận.”Lữ Thiếu Khanh mới giận tái mặt, khó chịu nói: “Cút!”“Muốn đánh thì đánh ngay bây giờ, huynh xem ta có đánh được huynh không.”Hiện tại đánh nhau với Lữ Thiếu Khanh chính là bị ngược đãi.Kế Ngôn vẫn bình thản, tự nhiên nói sang chuyện khác: “Đệ đến làm phiền ta làm gì?”Lữ Thiếu Khanh ngồi xổm trên một thân cây, như một tên lưu manh vô công rỗi việc: “Huynh nghĩ ta muốn đến à? Hôm nay phải lên Thánh Sơn, ta sợ huynh tu luyện ở đây không biết thời gian!”“Có cái gì muốn bế quan lĩnh ngộ, lên Thánh Sơn rồi lại nói. Đàm cô nương nói trên đó linh khí dồi dào, huynh tranh thủ chữa trị đi.”Kế Ngôn không nói gì. Hắn ta không để ý mấy cái này.Tham gia so tài, mục đích chủ yếu là so chiêu cùng cao thủ, tự mình tiến bộ.Kế Ngôn liếc một cái, thấy Đàm Linh đã xuất hiện phía xa nhưng chỉ dừng ở đó mà không tiến vào.Nhưng dường như Lữ Thiếu Khanh không biết, hắn lại nói: “Cũng không biết Đàm cô nương có thừa cơ trả đũa, tìm sư phụ nàng ta, hạ độc thủ chúng ta, không cho chúng ta lên Thánh Sơn không nữa.”Hắn ác ý đoán: “A, rất có thể, lát nữa không thấy huynh ta sẽ đi tìm Tam Thánh tử đòi lại công bằng.”“Hỗn đản!” Đàm Linh không nhịn được nữa, trực tiếp giết tới.Vốn còn muốn đứng ngoài nghe một chút xem có tìm được thông tin gì liên quan đến thân phận hai bọn họ không.Không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại đang nói xấu mình, đặc biệt là nói xấu trước mặt Kế Ngôn. Nàng ta không nhịn được nữa.Đàm Linh đằng đằng sát khí, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi đang nói ai?”Lữ Thiếu Khanh tuyệt đối không sợ, ánh mắt không lùi, đối diện với Đàm Linh.“Ta đang nói về gia hỏa thiếu ta hai mươi vạn linh thạch.”“Trả linh thạch của ta cho ta!”Kế Ngôn kinh ngạc. Còn có người dám thiếu sư đệ mình linh thạch cơ à?Lá gan Đàm Linh này to cỡ nào?Nhắc đến chuyện này, Đàm Linh cực kỳ đắc ý.Có thể khiến cho tên hỗn đản này không thoải mái, lòng nàng ta liền dễ chịu.Nàng ta hơi rung rung đầu khiêu khích hỏi: “Làm sao? Ngươi muốn ra tay cướp à?”“Giờ là lúc lên Thánh Sơn rồi đấy, ngươi có muốn lên không? Sư phụ ta đang ở trên đó đấy.” Hết chương 951.

Bạn cần đăng nhập để bình luận