Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 996. Có thể đầu hàng sao không nói sớm? (tt)



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMột cỗ cảm giác nguy hiểm đánh tới, lông tơ của Huyên lại một lần nữa dựng đứng lên từng sợi, dọa hắn ta suýt nữa kêu thành tiếng.Thân hình hắn ta liên tục lui ra sau, độn thiểm ngàn dặm, trong nháy mắt rời khỏi vị trí cũ.Đợi sau khi cảm giác nguy hiểm biến mất, Huyên mới dám dừng lại, hắn ta chưa tỉnh hồn quay đầu nhìn lại phía xa xa, Lữ Thiếu Khanh cầm Mặc Quân kiếm xuất hiện tại vị trí ban đầu của hắn ta.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy ánh mắt Huyên nhìn sang, cười híp mắt nói: “Ai nha, phản ứng thật nhanh. Được rồi, không sao, chỉ đùa với ngươi một chút thôi, giờ ta sẽ ở bên cạnh xem thôi, ta sẽ không ra tay nữa.”Ta tin ngươi mới lạ.Huyên muốn mắng người, càng muốn giết người hơn.“Hèn hạ!” Cuối cùng Huyên vẫn không kìm được, không mắng cục tức trong lòng không nuốt trôi được.Lữ Thiếu Khanh không vui: “Sao có thể mắng chửi người như vậy chứ? Chẳng qua ta chỉ muốn xem thử ngươi lợi hại như thế nào thôi. Giờ thử xong rồi, ngươi thật sự rất lợi hại, có tư cách đánh với sư huynh ta. Các ngươi tiếp tục đi, mau, ta đang vội.” Huyên là người thông minh, lời này của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng hắn ta lập tức sinh ra thoái ý.Đang vội, có phải là vẫn định đánh lén tiếp không?Huyên tự nhận thực lực của mình cường hãn, nhưng cũng không tự đại đến mức cho rằng một mình mình có thể đánh thắng được Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh liên thủ.Một mình Kế Ngôn đã khiến hắn ta cảm thấy không cách nào chiến thắng chứ đừng nói là còn có người liên thủ.Tướng lĩnh dù có lợi hại mấy cũng không phòng được ám tiễn trên chiến trường.“Hừ!” Sau khi trong lòng Kế Ngôn cân nhắc một phen, thân hình chậm rãi biến mất, đồng thời để lại một câu nói: “Nỗi nhục ngày hôm nay, ta nhớ kỹ…”Huyên rút lui, Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, tiểu tử này rất thông minh.Nhưng cùng lúc cũng có tiếc nuối, tên thông minh như vậy, đáng tiếc không có thời gian giết chết hắn ta, ngày sau sớm muộn cũng sẽ có phiền phức.Kế Ngôn không hài lòng: “Đệ nhúng tay làm gì?”“Ta có thể đánh bại hắn.”“Sau đó thì sao?” Lữ Thiếu Khanh hỏi lại: “Chờ huynh đánh bại hắn, trời đã tối rồi, truy binh phía sau đã sớm đánh tới rồi.”“Cùng nhau xử lý là được mà.” Kế Ngôn xem thường, không để truy binh sau lưng trong lòng.Những người kia liên kết lại thực lực rất cường đại, nhưng bọn hắn quá cá nhân, ai nấy đều muốn làm ngư ông, không ai muốn làm con chim đầu đàn, đối với những người như vậy dù đến bao nhiêu Kế Ngôn cũng không sợ.Kế Ngôn cảm thấy vô cùng tiếc đối thủ Huyên này.“Dù sao cũng là Thánh tử Thánh địa, thực lực còn rất mạnh…”Lữ Thiếu Khanh mới không thèm để ý cái này, Huyên bị dọa đi là tốt nhất.Huyên thực lực rất mạnh, hắn liên thủ với Kế Ngôn có thể đánh bại hắn ta nhưng cũng chẳng được lợi gì.Đánh bại hắn ta sẽ chỉ tiêu hao trạng thái tinh lực của bản thân, bất lợi cho việc chạy trốn tiếp theo.Lỡ như Huyên bị buộc chó cùng rứt giậu, xuất ra đại sát chiêu gì đó, hai người mình trọng thương thì thật sự coi như xong.“Đi, đi nhanh lên...”Mấy người Nhan Thục Nhã nhìn thấy bóng dáng Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn biến mất, mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, trong không khí tản ra sự xấu hổ và nhẹ nhõm.Xấu hổ là vì nhiều người như vậy thế mà không dám đối phó với sặp sư huynh đệ kia.Nhẹ nhỏm là, hai tên đáng sợ kia cuối cùng cũng đi rồi.Suy nghĩ muốn là người đầu tiên làm liều giờ đã hóa thành tro tàn, rơi xuống ngay tại chỗ làm phân bón rồi.Bọn hắn đều muốn làm ngư ông, nhưng không muốn làm trai cò.Sắc mặt Khu Hổ trắng bệch, cuối cùng bày tỏ lòng cảm ơn với Nhan Thục Nhã: “Nếu không ngờ có ngươi nhắc nhở, ta chết chắc.”Chết trên tay Lữ Thiếu Khanh, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có, ngẫm lại còn thấy đáng sợ.Sẽ là biến mất triệt để đúng nghĩa.Hình Trì cũng chật vật nuốt nước bọt, hắn ta cảm thấy hai chân mình đang run rẩy.“Quá, quá đáng sợ.”So với Kế Ngôn còn đáng sợ hơn.Kế Ngôn giết người một kích mất mạng, được chết một cách thống khoái, dù thế nào đi nữa thì vẫn còn có cơ hội đầu thai chuyển thế.Lữ Thiếu Khanh thì sao chứ, giết người không nói, còn như ma đầu hấp thu nguyên anh, còn diệt đi linh hồn, cuối cùng còn nghiền xương thành tro khiến người ta biến mất triệt để, biến mất sạch sẽ khỏi thế giới này.Đây là thủ đoạn tàn bạo cỡ nào.Cho dù Thánh tộc bọn hắn hiếu sát cũng không tàn bạo như vậy.Trong lòng Nhan Thục Nhã chấn kinh trước sự tàn bạo của Lữ Thiếu Khanh, tuy nhiên ngoài mặt thì lộ vẻ ta đã hiểu về hắn ta từ sớm khiến Khu Hổ và Hình Trì không dám xem thường nàng ta.Trải qua chuyện vừa rồi, hai người đã hoàn toàn tin phục Nhan Thục Nhã.Khu Hổ còn hỏi thăm Nhan Thục Nhã tiếp theo nên làm như thế nào.“Chúng ta phải đi theo sau à?”Trong hơn ba mươi người ở đây đã có người lần lượt đi theo sau.Trong lòng Nhan Thục Nhã đã từ bỏ, biểu hiện của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh quá kinh người, mà những người này chẳng ai muốn mình phải chịu thiệt.Nhan Thục Nhã cảm thấy cứ tiếp tục thế này cũng vô dụng, chi bằng nhanh quay về nhà tu luyện.Nàng ta vừa định mở miệng, bỗng nhiên mọi người ở đây quay đầu, nhìn về phía dưới núi.Dưới núi xuất hiện một đám người, nhân số hơn trăm người, trùng trùng điệp điệp, đằng đằng sát khí, sát ý lạnh thấu xương, khí tức cuốn lên như có thể khiến mây trên trời đông kết.“Kiếm, Kiếm gia…”“Đó, đó là Kiếm Ngũ sao?”“Ngươi chán sống sao? Phải gọi là Kiếm Ngũ đại nhân!”“Thôi gia và Loan gia cũng tới.”“Thôi Chương Minh đại nhân cũng dẫn đội tới, người Thôi gia tới cũng đông thật.”“Haha, Thôi gia hận Trương Chính thấu xương, dù sao cũng ba mươi triệu…”“Nhiều người như vậy, là truy sát hai gian tế nhân tộc kia sao…”“Bọn hắn chết chắc...” Hết chương 996.

Bạn cần đăng nhập để bình luận