Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 997. Tất cả mọi người muốn làm ngư ông



Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi Kiếm Ngũ đến nơi này thì ngửi được khí tức sau chiến đấu còn sót lại trên không trung.“Chuyện gì xảy ra? Kế Ngôn người đâu?”Lúc này có người nói rõ chi tiết sự việc báo lại cho bọn hắn.“Trương Chính hóa ra đã chạy lên trên rồi à?” Kiếm Ngũ khinh miệt quét mắt nhìn đám người một chút, cười lạnh không thôi, khinh miệt nói: “Một đám phế vật, nhiều người như vậy cũng không dám xuất thủ.”Kiếm Lan cũng cảm thấy bất bình thay đệ đệ mình, để đám người này lên đây đúng là lãng phí danh ngạch vô ích, còn chẳng bằng đưa cho Kiếm Nhất đệ đệ ta.Kiếm Lan lên tiếng, rất khinh bỉ đám người: “Một đám nhu nhược vô năng!”Thôi Chương Minh mang theo người nhà họ Thôi lập tức đuổi theo, đồng thời để lại một câu: “Trương Chính là của Thôi gia ta!”Một đám người gào thét mà đi, tạo nên khí tức cường đại, thổi cho cây cối bên dưới vang lên tiếng xào xạc.Nhan Thục Nhã nhìn thấy nhiều người cùng đi như vậy thì nàng ta liền thay đổi ý định.Đi cùng, cũng có thể có cơ hội.Nàng tamở miệng nói: “Chúng ta cũng đi theo, đến lúc đó đứng từ xa nhìn, nếu có cơ hội hẵng ra tay…”Khu Hổ bay lên không đi theo đằng sau, trên mặt không có bao nhiêu hứng thú.Hắn ta thất vọng thở dài: “Nhiều người như vậy cùng nhau truy sát hai người kia, chúng ta có thể có cơ hội gì chứ?”Hình Trì cũng bày tỏ sự đồng ý: “Đúng vậy, ba đại gia tộc đều phái cao thủ đi, cao thủ nhiều như mây, dù là hai gian tế nhân tộc kia cường đại tới đâu, cũng chỉ có thể nuốt hận.”Nói thì nói vậy nhưng Hình Trì vẫn rất tò mò: “Sao bọn hắn không trốn xuống phía dưới mà lại đi lên phía trên?”Theo lý mà nói, càng lên cao trên Thánh Sơn thì cao thủ càng nhiều.Trốn xuống dưới mới là lựa chọn chính xác nhất của bọn hắn, vì sao phải đi ngược đường hướng thẳng lên trên núi chứ?Câu hỏi này khiến trong lòng Nhan Thục Nhã hơi rối loạn.Nàng ta không kìm được nói: “Chắc chắn bọn hắn có âm mưu khác, cứ theo sau xem thử rồi biết.”Khu Hổ xem thường: “Có âm mưu gì cũng vô ích, nhiều người xuất thủ như vậy, bọn hắn chắp cánh khó thoát.”Bỗng nhiên, sau lưng ba người truyền đến ba đạo lưu quang.“Là ba vị Đàm Linh, Thời Cơ, Thời Liêu đại nhân!” Ánh mắt Hình Trì sắc bén, thấp giọng nói ra thân phận ba người.Ba đạo lưu quang đi đến trước mặt ba người bọn hắn thì dừng lại.Nhan Thục Nhã mở miệng trước, khẽ vuốt cằm gật đầu: “Đàm Linh đại nhân, Thời Cơ đại nhân, Thời Liêu đại nhân!”Mặc dù thực lực Nhan Thục Nhã mạnh hơn ba người Đàm Linh, tuy nhiên ba người Đàm Linh là đệ tử trưởng lão, thân phận cao hơn Nhan Thục Nhã.Với sự khôn khéo của Nhan Thục Nhã, nàng ta tuyệt đối sẽ không đắc tội với nhóm người Đàm Linh.Sắc mặt Đàm Linh không hề tốt, thậm chí còn chẳng muốn nói chuyện.Thời Cơ cười chào hỏi ba người, sau đó hỏi: “Ba vị, các ngươi có biết hai nhân tộc đi hướng nào không?”Nhan Thục Nhã chỉ một phương hướng.Đó là hướng đi Tuyệt Phách Liệt Uyên.Đàm Linh cắn răng: “Quả nhiên!”Tên khốn kiếp đáng chết, tại sao ngươi lại đi cấm địa?Sau đó lại một lần nữa ngự quang mà đi, còn không thèm chào hỏi, nhanh chóng rời đi.Thời Cơ kêu một tiếng: “Linh tỷ tỷ, chờ ta một chút...”Quả nhiên là Tuyệt Phách Liệt Uyên, Nhan Thục Nhã cũng vội vàng đuổi theo, ánh mắt của nàng ta yếu ớt, trong lòng âm thầm suy nghĩ, trong chuyện này có thứ gì đáng để bọn hắn để bụng như vậy?Nhưng bất kể như thế nào, Tuyệt Phách Liệt Uyên với các ngươi mà nói là tuyệt địa, ta muốn xem thử các ngươi ngã ở nơi này như thế nào…Lữ Thiếu Khanh và Kế Ngôn lại một lần nữa bị người ta chặn lại.Lần này chặn đường bọn hắn chính là một đội tu sĩ võ trang đầu đủ, đầu đội mũ đen, người mặc giáp đen.Nét mặt của bọn hắn tràn đầy lạnh lùng, trên khôi giáp màu đen có khắc hình một con hung thú vừa giống hổ vừa giống sói, há mồm gào thét, dữ tợn kinh khủng, thân hình cao lớn, mỗi người chí ít cao hai thước rưỡi trở lên, khôi ngô cao lớn, cho dù mặc khôi giáp màu đen cũng không thể che giấu được thân thể cường tráng bưu hãn của bọn hắn.Trên người bọn hắn còn có sương mù màu đen nhàn nhạt quanh quẩn, đó là sát khí thực chất hóa của bọn hắn.Bách chiến tinh nhuệ, là cỗ máy giết người thật sự.Chỉ có kẻ giết vô số người mới có thể có sát khí kinh khủng như vậy.Những tu sĩ hắc giáp này so với những kẻ từng thấy ở Đông Châu trước đó còn kinh khủng hơn mấy phần.Lữ Thiếu Khanh cùng Kế Ngôn vẻ mặt nghiêm túc, giác quan của hai người vô cùng nhạy cảm, lần đầu tiên nhìn thấy bọn hắn liền biết bọn hắn tuyệt đối không phải người lương thiện, không phải tồn tại dễ trêu.Lữ Thiếu Khanh tức giận sắp điên: “Thánh Chủ đáng chết, ta đâm vào mông ngươi à?”Đương nhiên, mấy chữ Thánh Chủ đáng chết này Lữ Thiếu Khanh đã hạ giọng xuống, không dám lớn tiếng kêu la.Lữ Thiếu Khanh nhìn đội tu sĩ hắc giáp lạnh lùng trước mặt, trong lòng không ngừng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Thánh Chủ.Ở Đông Châu hắn đã từng được chứng kiến sự lợi hại của tu sĩ hắc giáp.Bọn hắn kết trận hoàn toàn có thể đồ sát địch nhân gấp mấy lần bên mình.Những tán tu Yến Châu kia đã bị giết đến mức kêu cha gọi mẹ.Lúc ấy khi tu sĩ hắc giáp kiệt lực và buông lỏng cảnh giác hắn xuất thủ đánh lén mới có thể khiến bọn hắn trọng thương thành công.Sau khi đến Hàn Tinh, hắn đã từng hỏi Úc Linh, cũng từng hỏi Đàm Linh nên càng hiểu rõ về tu sĩ hắc giáp.Tu sĩ hắc giáp là quân đội chính quy do Thánh địa bồi dưỡng, dùng hình thức quân đội để huấn luyện bọn hắn.Bọn hắn rất ít đơn đả độc đấu, bọn hắn am hiểu kết trận nghênh địch hơn.Bọn hắn kết trận thường thường có thể phát huy ra thực lực mạnh hơn, có thể đối phó với kẻ địch có cảnh giới cao hơn, thực lực mạnh hơn. Hết chương 997.

Bạn cần đăng nhập để bình luận