Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 393: Toàn quân huỷ diệt! Xung Nghiêu tuyệt vọng!



Chương 393: Toàn quân huỷ diệt! Xung Nghiêu tuyệt vọng!



Trên chiến trường thành Cổ Lan đã rơi vào tình thế sôi sùng sục.
- Giết, giết, giết...
Một vạn năm ngàn tên võ sĩ họ Xung được cải tạo thân thể đã muốn hoàn toàn bùng nổ.
Hoàn toàn đè nén không được ham muốn chém giết trong lòng.
Trong cơ thể giống như có một lực lượng cường đại không gì sánh được muốn nổ ra đến nơi vậy.
Bây giờ tình trạng thế này giống như Thành Vệ Quân ngày đó, thậm chí càng thêm mãnh liệt.
Dung dịch Niết Bàn của núi Phù Đồ càng ác, nó thiên về kích thích thú tính trong cơ thể nhiều hơn.
Trước đây Thẩm Lãng cùng Khổ Đầu Hoan vì áp chế một vạn Thành Vệ Quân đang sôi máu kia quả thật tiều tụy cả tâm lực.
Mà hôm nay Xung Ngạc cũng không đè ép được một vạn năm ngàn tên quân cuồng bạo này
Trong tay ông ta còn có ba vạn bảy ngàn người không đè ép được.
Cái này còn chưa phải khai chiến, hai đội quân họ Xung cũng đã đánh nhau mấy chục lần, vượt qua mấy trăm người bị đánh chết.
Đám quân cuồng bạo họ Xung được cải tạo qua quá mạnh mẽ.
Hôm nay bị đè nén vài ngày, ham muốn tàn sát trong lòng bọn họ tích góp từng tí một đến cực hạn.
Nếu không khai chiến thì nhánh quân đội này gần như sẽ phải tự nổ, ngay cả tròng mắt đều đỏ hoàn toàn.
- Grào gào rú...
Một vạn năm ngàn đại quân này, ra sức dùng chiến đao vỗ vào lồng ngực của mình, vừa phát sinh tiếng rống to như dã thú hơn.
Hơn nữa bọn họ còn không muốn mặc áo giáp, giữa mùa đông lại hận không thể cởi trần.
Khi Xung Ngạc ra mệnh lệnh lần nữa, mỗi người tay cầm một tấm thuẫn.
- Ầm ầm ầm rầm...
Đám quân cuồng bạo sau khi lại bắt đầu dùng chiến đao gõ vào thuẫn.
Xung Ngạc hô vang:
- Xông vào, giết quân Niết Bàn sạch sẽ, đi giết cho đã!
- Giết cho đã!
- Giết!
- Xung phong!
Theo Xung Nghiêu ra lệnh một tiếng, một vạn năm ngàn tên quân cuồng bạo lao đến như thủy triều.
Một tích tắc này, thực sự như là hàng chục ngàn con thú phóng tới thật nhanh vậy, tốc độ cực nhanh không gì sánh được.
Xung phong, xung phong, xung phong...
Trong đầu mỗi một quân cuồng bạo họ chỉ có một ý niệm, vọt vào, giết sạch người bên trong.
Cùng lúc đó!
Trên tường thành quân Niết Bàn bắt đầu giương cung cài tên.
- Bắn, bắn, bắn!
Mưa tên lại một lần nữa cuồng sái xuống.
- Vù vù vù vù...
Mưa tên sắc nhọn không gì sánh được đập mạnh xuống đám quân cuồng bạo.
Lẽ ra phải thương vong nặng nề bởi vì bọn quân cuồng bạo này không thích mặc áo giáp, cho nên lực bảo vệ rất yếu.
Thế nhưng sau khi uống dung dịch Niết Bàn của núi Phù Đồ, nhận biết cùng độ nhanh nhẹn của bọn họ đều được tăng lên rất nhiều.
Mắt thấy tên sẽ phải bắn vào trong cơ thể, bọn họ chợt giơ lên tấm thuẫn trong tay chặn lại phần lớn tên bắn đến.
Thương vong rất nhỏ.
Thứ dung dịch Niết Bàn này rõ ràng lợi hại.
Thảo nào đế quốc Đại Viêm muốn triệt để phong toả tất cả dấu vết văn minh thượng cổ.
Loại vật này hoàn toàn có thể cho quân đội ở vô cùng trong khoảng thời gian ngắn trở nên cường đại hết sức.
- Bắn bắn bắn...
Quân Niết Bàn bắn điên cuồng đợt mưa tên thứ hai, thứ ba.
Thế nhưng vẫn vô dụng.
Vẫn bị quân cuồng bạo họ Xung dùng tấm thuẫn chặn lại.
Thuẫn trong tay bọn họ dù không lớn nhưng đã bọc sắt lá, kiên cố dị thường.
Mưa tên của quân Niết Bàn lại mất đi hiệu lực.
Xung Ngạc nhìn thấy một màn này, trong lòng thở nhẹ nhõm một cái thật dài.
Cuối cùng phải thắng.
Thứ dung dịch Niết Bàn của núi Phù Đồ này quả nhiên lợi hại.
Gia tộc họ Xung cùng đế quốc đứng chung một chỗ, quả nhiên là chính xác.
Một trận chiến này thắng chắc.
Một khi triệt để diệt quân Niết Bàn, gia tộc họ Xung sẽ phải tự lập thành nước.
Thời khắc này đã gần trong gang tấc.
- Giết, giết, giết...
Một vạn năm ngàn tên quân cuồng bạo họ Xung, hung mãnh không gì sánh được vọt tới dưới tường thành.
Tiếp đó, sẽ phải bắt đầu dọc theo thang công thành đi lên leo lên.
Phía sau ba vạn bảy ngàn đại quân họ Xung nhìn thấy một màn này, không khỏi kinh ngạc sững sờ.
Người với người chênh lệch lớn như vậy à?
Lúc trước chúng ta mỗi một lần nhằm phía tường thành khó khăn bực nào, đơn giản là thây phơi khắp nơi. Gần như mỗi tiến lên trước một bước, đều phải bỏ ra rất nhiều sinh mạng. Chỉ hơn thời gian nửa tháng, xác chết ở dưới tường thành này liền ước chừng hơn ba vạn người.
Mà bây giờ cái này một vạn năm ngàn tên quân cuồng bạo, dễ dàng mà vượt qua khu vực mưa tên chết chóc của quân Niết Bàn.
Cứ như vậy dễ dàng vọt tới dưới tường thành.
...
Mộc Lan nhìn một chút.
Lúc này quân cuồng bạo họ Xung dưới tường thành cũng đủ chật chội.
Thời điểm đến!
- Đổi mũi tên!
Theo một tiếng ra lệnh.
Hơn bốn ngàn quân Niết Bàn bắt đầu chỉnh tề đổi lại mũi tên đặc biệt.
Trên mũi tên này có gắn một cái chai chứa dung dịch đặc biệt.
- Bắn, bắn, bắn...
Quân Niết Bàn lại một lần nữa cuồng bắn.
Mưa tên lại một lần nữa bắn xuống điên cuồng.
Quân cuồng bạo họ Xung dưới tường thành lại một lần nữa giơ lên tấm thuẫn chính xác, ngăn trở mũi tên nhọn phóng tới.
Nhưng mà...
Những mũi tên này bắn trúng thuẫn hay trúng đất, sau đó cái bình nhỏ trên tên bể ra.
Tiếp đó...
Vô số sương mù chợt tuôn ra.
Trong không khí xuất hiện mùi thơm quỷ dị.
Loại mùi thơm này tương tự với hương hoa mai mưu sát Sở vương.
Nhưng lại không hoàn toàn đúng.
Trong khoảng thời gian ngắn.
Quân Niết Bàn bắn ra mấy vạn mũi tên.
Phía trên mũi tên đều có thuốc Thẩm Lãng điều chế, mỗi mũi chỉ có vẻn vẹn 2 gram.
Vậy loại dung dịch thuốc là gì vậy?
Thành phần khá phức tạp.
Sáu thành là các loại rắn độc, ba thành là độc thực vật của tộc Sa Man, còn có một thành là thuốc Thẩm Lãng dùng các loại kỹ thuật điều chế ra.
Mặc dù thành phần cũng là độc, thế nhưng khi pha chế lại với nhau, sau đó nó ngược lại không phải là độc.
Mà càng giống như là một loại thuốc kích thích cực mạnh.
Cái này giống như là mấy anh cà ri nị Ấn Độ (*) ưa chuộng hút nọc rắn vậy.
(*) Chú thích của Mèo Thầy Mo: nguyên văn là “tam ca Ấn Độ”, một cách nói hơi mỉa của Trung Quốc về người Ấn. Về nguồn gốc của chữ này, thứ nhất là người Trung Quốc hay gọi những người mặt giống khỉ là “a Tam”, nhất là dân Nam Ấn da rất đen nên bị ví von như thế. Thứ hai, khi người Ấn sang buôn bán ở Trung, do là thuộc địa của Anh nên người Ấn hay sử dụng tiếng Anh, vì vậy khi nói tiếng Trung lại hay dùng “I say…” mở đầu, “I say” gần với “ā sān” ( a Tam). Thứ ba, vì phong trào phi liên kết ở Ấn Độ thành công, có một vị lãnh đạo cho nước Mỹ là 1 cực; Liên Xô là 1 cực; Tổ chức đoàn kết với nhân dân châu Á, châu Phi và châu Mỹ Latinh (một liên minh rời rạc bao gồm mấy chục nước), viết tắt là OSPAAAL là 1 cực (vì thế người Trung quốc mới mỉa mai). Thứ tư, nhân viên công vụ (nhất là cảnh sát) những vùng bị nước Anh đô hộ đều quen gọi là “sir”, thế nhưng dân Thượng Hải hay có thói quen tăng thêm chữ “a” trước từ đơn âm tiết gọi thành “a sir” và gần âm với “ā sān” ( a Tam).
Nọc độc rắn hổ mang có thể làm cho người ta tiến vào trạng thái tinh thần đặc biệt diệu kỳ. Cho nên 1 gram nọc rắn có thể đạt đến giá cả 150 dolla.
Nói một cách khách quan, đây mới thật sự là nóng nảy thuốc kích thích.
Thẩm Lãng xem như là ở trong lúc vô ý nghiên cứu ra được, hắn vốn muốn tăng lên dược hiệu Hoàng Kim Long Huyết.
Kết quả phát hiện căn bản không được, hai thứ thuốc này pah cùng một chỗ, sau đó động vật thí nghiệm lập tức rơi vào một loại trạng thái đặc biệt đáng sợ.
Lúc đó Thẩm Lãng đã làm thí nghiệm với một chú chuột khá ngoan hiền, kết quả nó nổi điên cắn chết toàn bộ đồng loại trong lòng, sau đó điên cuồng lao ra khỏi lồng, tự tông vào lồng biến mình thành thịt nát chết thê thảm.
Đến tận đây, Thẩm Lãng liền phải niêm phong cái loại thuốc này.
Không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng lớn.
Nguyên bản Thẩm Lãng không lấy được nhiều nọc rắn độc như vậy.
Thế nhưng sau khi đi một chuyến đến tộc Sa Man, nọc rắn hắn muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Vài trăm cân cũng không vấn đề.
...
Dưới cả tường thành, đều tràn ngập mùi thơm quyến rũ.
Thơm quá, thơm quá...
Đám quân đáng nổi nóng kia của gia tộc họ Xung nhiên đình chỉ leo lên tường thành.
Bắt đầu ra sức đi ngửi cái mùi hương này.
Bởi vì loại mùi thơm này để cho bọn họ tiến vào một loại trạng thái tinh thần vô cùng phê.
Phục dụng dung dịch Niết Bàn núi Phù Đồ, sau đó sức mạnh, nhanh nhẹn, nhận biết, tinh thần của bọn họ đều tăng lên rất nhiều lần.
Mà toàn bộ thần trí cũng lung lay sắp đổ, khoảng cách điên chỉ có cách một con đường.
Mà bây giờ!
Sau khi hít vào thứ mùi hương quỷ dị này.
Giống như lửa cháy đổ thêm dầu vậy.
Dược hiệu dung dịch Niết Bàn trong cơ thể giống như ngọn lửa hừng hực đốt cháy trong nháy mắt hoàn toàn bùng lên.
Xung Ngạc cảm giác được không ổn.
Bởi vì ngay cả ông ngửi cái mùi này, sau đó cả người cũng có vẻ hưng phấn khô nóng.
- Không nên ngửi, không nên ngửi!
- Ngừng thở, ngừng thở!
Xung Ngạc điên cuồng hét lên!
Nhưng mà, đã không còn kịp rồi.
Một vạn vạn năm ngàn tên quân cuồng bạo họ Xung bị cải tạo trôi qua, mắt từ trạng thái đỏ hồng biến thành đỏ như máu, da toàn thân cũng biến thành đỏ hồng.
Hít thở gấp gáp không gì sánh được, đồng tử có chút tán loạn.
Thần trí là vốn đã lung lay sắp đổ trong nháy mắt triệt để tan vỡ.
- Grào, grào, grào...
Nội tâm bọn họ phát sinh từng đợt gào thét, đầu óc của bọn họ bên trong chỉ có một từ.
Giết chóc, cắn xé.
Giết, giết, giết!
Nhưng là bọn họ vẫn không có động, mà là tiếp tục tham lam ngửi cái mùi thơm trong không khí này.
Loại cảm giác này quá tuyệt vời.
Còn có một phần quân cuồng bạo, tiếp tục điên cuồng mà leo lên tường thành.
Rầm rầm rầm rầm...
Vô số gỗ lăn từ trên tường thành nhào xuống.
Hoàn toàn đập đám quân cuồng bạo họ Xung rơi xuống khỏi tường thành.
Xem ra dược hiệu còn chưa đủ, vẫn còn có một nhóm người tiếp tục công thành.
Mộc Lan lại một lần nữa hạ lệnh.
Mưa tên lại một lần nữa điên cuồng xuống.
Vô số thuốc hóa điên lại một lần nữa bùng nổ.
Mùi hương trong không khí càng thêm nồng nàn.
Cuối cùng...
Quân cuồng bạo họ Xung vốn đã tràn trề thú tính, hoàn toàn mất đi thần trí.
Chẳng mấy chốc, lập tức sẽ phải tự giết lẫn nhau.
Giống như Thẩm Lãng lúc trước làm thí nghiệm, con chuột giết chết tất cả đồng loại trong lồng, tiếp đó rõ ràng tự đụng mình thành thịt nát.
Đôi mắt của hơn một vạn người này sung huyết. Hít thở càng lúc càng gấp rút, ánh mắt càng lúc càng điên cuồng.
Bây giờ tình trạng này có vẻ hao hao cái gọi là virus Zombie trên tin tức của trái đất. Có mấy người sau khi hút muối tắm (*) bắt đầu nổi điên đến mức cắn luôn cả đồng bọn.
(*) Muối tắm (bath salts) còn gọi là ma túy Flakka, được tinh chế từ hóa chất Alpha PVP (alpha-Pyrrolidinopentiophenone), tổng hợp amphetamine thành cathinone.
Chiến trường lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị.
Giống như một khắc yên tĩnh trước khi bom nổ vậy.
Chỉ cần một que diêm sẽ khiến cho hỏa hoạn kia bùng lên trong nháy mắt.
Xung Ngạc nhìn thấy một màn này, cả người da đầu tê dại.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
- Các ngươi đứng chầu chực đó làm cái gì? Mau công thành, công thành...
Những kẻ hoàn toàn mất đi thần trí không làm được chuyện cao cấp như công thành.
Chỉ có còn lại bản năng chém giết.
Xung Ngạc hạ lệnh:
- Đội Đốc Chiến, trục xuất bọn họ công thành, trục xuất bọn họ công thành.
Khi Xung Ngạc ra lệnh một tiếng, ba nghìn kỵ binh nhanh chóng vọt tới dưới tường thành.
- Nhanh công thành, các ngươi công thành cho ta!
Ba nghìn đội Đốc Chiến, mặc áo giáp tinh nhuệ nhất, hơn nữa cưỡi chiến mã, cho nên sự e ngại với đám quân cuồng bạo này thoáng giảm xuống một chút.
Xuất ra roi, trục xuất quân cuồng bạo công thành.
- Đi công thành!
- Nhanh, nhanh lên...
- Bốp bốp...
Vô số roi, điên cuồng quất vào trên người đám quân cuồng bạo này.
Nhưng mà, bọn họ vẫn không nhúc nhích chút nào.
Bây giờ thế này, giống như còn đặc biệt hưởng thụ cảm giác quất roi? Cái này giống như lời thoại trong phim điện ảnh, ta chẳng hề đau chút nào, ngược lại còn khá thoải mái.
Ba nghìn quân Đốc Chiến gia tộc họ Xung nhìn thấy một màn này, không khỏi triệt để kinh ngạc không giải thích được.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Mùi thơm này có cái quỷ gì? Chúng ta ngửi, sau đó chẳng qua là cảm thấy vô cùng phấn khởi khô nóng, giống như uống say vậy, cũng không có phản ứng lớn như vậy kia mà.
Thế nhưng một vạn quân cuồng bạo vẫn không nhúc nhích, thậm chí đại đa số người lại nhắm mắt lại.
Thủ lĩnh đội Đốc Chiến là con của Xung Ngạc, Xung Cát. Gã tuổi trẻ máu nóng, bị một màn trước mắt triệt để chọc giận.
Tức khắc gã chợt rút ra chiến đao hét lớn:
- Lập tức công thành, bằng không giết chết bất luận tội, giết chết bất luận tội!
Đây là truyền thống đội Đốc Chiến, nhất định phải duy trì chiến trường trật tự, dưới tình hình không có ra lệnh thu binh, có bất kỳ người dám can đảm lui binh, chém giết tàn nhẫn cả bọn.
- Các ngươi mãi ở đây làm cái gì? Lập tức công thành!
Hơn một vạn tên quân cuồng bạo ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn không nhúc nhích chút nào, ra sức ngửi mùi hương quỷ dị trong không khí. Trong lòng ham muốn chém giết đang điên cuồng tích lũy.
- Giết, giết! - Xung Cátra lệnh một tiếng.
Đội Đốc Chiến giơ tay chém xuống, chém xuống mấy chục cái đầu người.
Xung Ngạc kinh hãi, hô vangáng lên:
- Đừng giết người, đừng giết người.
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Toàn bộ cục diện phảng phất như là một que diêm đang cháy rơi vào trên một núi đầy những thùng dầu hỏa.
Bỗng nhiên nổ tung.
Nguyên bản rất nhiều quân cuồng bạo còn nhắm mắt lại, lúc này chợt mở.
Ánh mắt, như là dã thú!
- Grào...
Tiếp đó, cái này hơn một vạn quân dã thú đánh tới ba nghìn quân Đốc Chiến điên cuồng.
Thủ lĩnh đội Đốc Chiến Xung Cát kinh hãi, nhưng gã còn muốn khống chế được cục diện.
- Các ngươi làm gì? Làm phản à? Làm phản à?
- Toàn bộ trở lại, trở lại trên chiến trường, bằng không giết chết bất luận tội.
- Giết, giết, giết!
Đội Đốc Chiến quơ chiến đao trong tay, dùng sống dao điên cuồng đánh xuống.
- A... A...
Tiếp đó, một màn đáng sợ không gì sánh được xuất hiện.
Đám quân cuồng bạo này như là dã thú, chợt từ dưới đất nhảy lên trực tiếp đẩy ngã kỵ sĩ đội Đốc Chiến xuống đất.
Tiếp đó, dùng hết mọi biện pháp tàn sát.
Dùng đao chém, lấy tay xé, dùng răng cắn.
Màn tự giết lẫn nhau đáng sợ cuối cùng bạo phát.
- Đội Đốc Chiến, lui lại, lui lại...
Xung Ngạc hô vang hạ lệnh.
Xung Cát trong lòng run rẩy, suất lĩnh ba nghìn đội kỵ binh Đốc Chiến điên cuồng lui lại.
Tiếp đó...
Hơn một vạn quân cuồng bạo mất đi thần trí điên cuồng đuổi theo.
Tốc độ của bọn họ quá kinh người.
Đội Đốc Chiến mặc dù cưỡi ngựa, thế nhưng tốc độ chiến mã lập tức không lên nổi, lại trực tiếp bị bọn họ đuổi theo.
- Ầm ầm ầm...
Đám quân cuồng bạo này quên mất đao pháp, quên mất tất cả, chỉ còn lại chém giết bản năng.
Trực tiếp đập kỵ binh từ trên xuống, tiếp đó điên cuồng mà cắn xé tàn sát.
- Ầm ầm ầm...
Vô số chiến mã giẫm lên, đạp cho bọn họ gân cốt gãy đoạn.
Nhanh, nhanh lên, nhanh.
Đội Đốc Chiến của Xung Cát điên cuồng tăng nhanh.
- Phụ thân, mau lui lại, mau lui lại, nhánh quân cuồng bạo đã điên rồi, triệt để mất khống chế.
- Chạy mau!
Hơn ba ngàn đội kỵ binh Đốc Chiến bỏ ra một nửa thương vong, cuối cùng thành công tăng nhanh, thoát khỏi quân cuồng bạo điên loạn.
Xung Ngạc ngồi trên lưng ngựa, nhìn như quân cuồng bạo thủy triều vọt tới.
Mỗi một ánh mắt tràn đầy thú tính chém giết.
Ông ta tức khắc cả người rét run.
- Đại quân lui lại, lui lại...
- Chạy!
Theo ông ta ra lệnh một tiếng, hơn ba vạn đại quân họ Xung lập tức thay đổi hướng, sẽ cũng không đoái hoài tới tiến đánh thành Cổ Lan, ra sức chạy trốn.
Nhưng mà...
Bọn họ trốn không thoát.
Kỵ binh có chiến mã có thể bỏ chạy.
Thế nhưng bộ binh tốc độ như thế nào đi nữa cũng thua kém quân cuồng bạo bị cải tạo qua.
Từ bầu trời nhìn xuống.
Thực sự như là bầy thú đang điên cuồng đuổi kịp đám người.
Toàn bộ bình nguyên rộng lớn, đều có hình bóng chi chít khắp nơi.
Đám quân cuồng bạo này tốc độ quá nhanh.
Hơn ba vạn đại quân gia tộc họ Xung dễ dàng đã bị đuổi kịp.
Tiếp đó...
Tàn sát nghiêng về một phía.
Ham muốn chém giết tích góp từng tí một trong hai ngày hai đêm cuối cùng bạo phát.
Cho dù mất đi thần trí.
Nhưng hơn một vạn quân cuồng bạo họ Xung cũng thoải mái.
Điên cuồng mà chém giết.
Giết cho đã.
Giết cho núi thây biển máu.
Giết cho đầu người lăn long lóc.
Giống như bầy sói xông vào bầy dê vậy.
Trên mặt đất xung quanh mười mấy dặm, khắp nơi đều có máu tươi.
Khắp nơi đều có xác chết.
...
Quân Niết Bàn trên thành Cổ Lan nhìn một màn này, lẳng lặng không tiếng động.
Thân thể Mộc Lan hơi hơi run rẩy.
Một màn này quá kinh người.
Đây xem như là đùa với lửa tự chết cháy sao?
Kỳ thực loại thuốc có mùi thơm phu quân chế ra ra này rất thần kỳ nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Mộc Lan cũng ngửi thấy, quả thực cảm giác vô cùng phấn khởi, có chút khô nóng, liền muốn tìm được phu quân cặn bã, sau đó muốn ăn cả da lẫn xương của hắn vào bụng.
Mỗi quân Niết Bàn đều mang mặt nạ đặc chế riêng, cho nên không hít phải thứ thuốc này.
Nhưng người bình thường ngửi được loại thuốc thơm này, sau đó nhiều lắm cũng cảm thấy như uống say, rơi vào trạng thái lâng lâng phấn khởi, cũng sẽ không biến thành dã thú.
Chân chính đáng sợ ở chỗ dung dịch Niết Bàn của núi Phù Đồ, giống như củi khô khắp phòng, một mồi lửa có thể đốt. Chân chính đầu sỏ gây nên không phải mồi lửa, mà là củi khắp phòng.
Vũ khí bí mật tuy lợi hại, nhưng nếu như người không đủ mạnh, không đủ thông minh mà cứ tùy tiện sử dụng vũ khí thần bí cường đại rất có khả năng hủy diệt chính mình.
...
Xung Ngạc dẫn đầu kỵ sĩ chính thống nhất của gia tộc xông lên một ngọn núi nhỏ, tiếp đó quan sát toàn bộ chiến trường.
Vô cùng thê thảm không gì sánh được!
Hơn ba vạn quân đội bình thường của gia tộc họ Xung bị tàn sát điên cuồng như là bầy dê non vậy.
Càng lúc càng ít, càng lúc càng ít.
Rất nhanh đã muốn toàn quân huỷ diệt.
Mà đám quân cuồng bạo ngược lại càng lúc càng điên cuồng.
Giết sạch đám người bình thường trong tầm mắt, sau đó bọn họ chợt bắt đầu tự giết lẫn nhau.
Máu tươi lai láng trên mặt đất, nơi nơi đều có xác chết, vô cùng thê thảm.
Xung Ngạc cảm thấy thân thể của chính mình không có bất kỳ nhiệt độ nào nữa, cả người đều lâm vào một loại chết lặng.
Đau đớn đến cực hạn mà chết lặng.
Tại sao phải như thế?
Thẩm Lãng dùng Hoàng Kim Long Huyết cải tạo Thành Vệ Quân lại không có chuyện gì.
Vì sao họ Xung của ta dùng dung dịch Niết Bàn cải tạo quân đội thì có chuyện?
Lúc này đây thương vong sẽ ra con số bao nhiêu?
Ba vạn?
Bốn vạn?
Năm vạn?
Gia tộc họ Xung của ta thật vất vả một lần nữa tích góp từng tí một ra mười vạn đại quân, lại muốn chết sạch?
Đây là muốn toàn quân huỷ diệt.
Cái thằng điên Thẩm Lãng nhà ngươi.
Chúng ta cho là ngươi sẽ diễn trò mai phục bốn mặt, mai phục tám hướng.
Chúng ta những tưởng ngươi sẽ tiến quân từ ải Bình Nam, ải Bạch Dạ, chúng ta còn cho rằng người sẽ để đại quân Biện Tiêu xuôi nam.
Không nghĩ tới, ngươi lại thực sự đều giao toàn bộ chiến trường cho Kim Mộc Lan, giao cho quân Niết Bàn a.
Lại thực sự dùng hơn bốn ngàn người đối chiến mười vạn đại quân của ta?
Ngươi đã sớm đoán chắc chúng ta sẽ cầu viện núi Phù Đồ.
Ngươi đã sớm chờ đợi thời khắc này.
Ngươi chuẩn bị từ sớm để quân đội của chúng ta tự giết lẫn nhau.
Nếu như làm gì chắc nấy, mười vạn đại quân gia tộc họ Xung làm sao cũng thắng.
Thậm chí vây mà không đánh, kiên trì nửa năm cũng thắng.
Thế nhưng sức mạnh văn minh thượng cổ thực sự vô cùng hấp dẫn.
Thẩm Lãng nhà ngươi không ngăn được mê hoặc, họ Xung chúng ta đương nhiên cũng không chống đỡ nổi.
Kết quả Thẩm Lãng nhà ngươi dùng đại hoạch toàn thắng, mà họ Xung của ta lại tai họa ngập đầu.
Lúc này, Xung Ngạc giống như thấy được hình dạng Thẩm Lãng đang cười nhe răng trong địa ngục.
Thẩm Lãng, ngươi thật độc, ngươi thật độc.
- Đại soái, không xong, không xong.
- Chúng ta có quân đội trốn khỏi thành Trấn Tây kết quả đám người thú điên kia cũng nhào về thành Trấn Tây.
Nghe những lời này, Xung Ngạc kinh hãi!
Ông ta nhìn kỹ, quả nhiên đám quân cuồng bạo dã thú hoàn toàn mất đi thần trí này như bầy sói đánh hơi thấy mùi máu phóng về phía thành Trấn Tây.
Cái này, cái này muốn chết.
Thành Trấn Tây là hang ổ của gia tộc họ Xung, lúc này quân phòng thủ trong thành không đủ một vạn.
Cái thằng nghiệt súc hèn hạ Thẩm Lãng nhà ngươi không chỉ muốn lợi dụng những thứ dã thú này giết sạch quân đội của ta, còn muốn mượn chúng công thành?
...
Trong thành Trấn Tây!
Xung Nghiêu khó nén kích động.
Ông ta đang chờ đợi tin tức thắng lợi.
Một trận chiến này tất thắng không thể nghi ngờ, dung dịch Niết Bàn núi Phù Đồ quá mạnh mẽ.
Một vạn năm ngàn quân cuồng bạo kia quá mạnh mẽ, cũng đủ chém giết quân Niết Bàn sạch sẽ.
Hơn nữa một khi tiêu diệt quân Niết Bàn, một trận chiến này coi như là kết thúc.
Gia tộc họ Xung kế tiếp sẽ phòng thủ địa bàn hiện hữu, tiếp đó lẳng lặng đợi thời cuộc phát triển, đợi đế quốc sắc phong.
Công quốc Thiên Tây!
Ta Xung Nghiêu cũng phải trở thành vua của một nước.
Đây là khát vọng mấy đời gia tộc họ Xung của ta, cuối cùng cũng sắp thực hiện.
Đúng m=ngay tại lúc này!
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập không gì sánh được.
Chuyện gì xảy ra?
Vì sao bước chân hốt hoảng như vậy?
- Chủ công, việc lớn không tốt, việc lớn không tốt.
- Thẩm Lãng không biết dùng thủ đoạn gì, để quân cuồng bạo chúng ta triệt để mất đi thần trí, nổi điên lên, ra sức tàn sát giết chết quân đội của chính chúng ta.
- Ba vạn bảy ngàn đại quân của Xung Ngạc đại nhân cơ hồ bị giết sạch rồi.
- Rồi h một vạn quân cuồng bạo lại bắt đầu tự giết lẫn nhau, hôm nay còn lại không đủ một nửa, hơn nữa đang vọt đến thành Trấn Tây chúng ta.
- Năm vạn chủ lực của chúng ta gần như toàn quân huỷ diệt.
Nghe những lời này, Xung Nghiêu hoàn toàn ngây dại.
Loại cảm giác này tương tự với Ninh Kỳ ngay lúc đó sao?
Giống như là một đường sấm sét đánh xuống, trực tiếp hồn phi phách tán.
Cuộc chiến thành Cổ Lan thua hoàn toàn?
Hơn nữa còn là dùng phương thức này thua?
Gia tộc họ Xung có gần mười vạn đại quân, đã chết hơn tám vạn.
Đây, đây là vui quá hóa buồn à?
Vừa rồi ta còn ảo tưởng ngồi trên ngai vàng công quốc Thiên Tây, nghĩ về chuyện sáng tạo mấy trăm năm đỉnh phong gia tộc họ Xung.
Hôm nay...
Lại trực tiếp luân vào địa ngục?
Xung Nghiêu cảm thấy trước mắt trở nên tối sầm, chóng mặt từng cơn.
Tiếp đó cả người lảo đảo, chợt ngồi phịch xuống ghế.
- Chủ công, đám dã thú kia đang đang điên cuồng vọt đến thành Trấn Tây, kế tiếp phải làm sao?
Ước chừng sau một lúc lâu, Xung Nghiêu cất giọng run rẩy:
- Đóng kín thành Trấn Tây!
...
Một ngày rưỡi sau đó!
Còn dư lại bốn năm nghìn quân cuồng bạo cuối cùng vọt tới dưới thành Trấn Tây.
Lúc này, cửa thành đóng kín.
Thế nhưng lúc này bọn họ đã thanh tỉnh, trên thực tế hôm qua bọn họ liền đã tỉnh lại.
Đối với ký ức mình đã làm lại không rõ ràng lắm.
Cả người rơi vào trạng trái trống rỗng mịt mờ còn có uể oải vô tận vô biên.
Cái đó gống y hệt cảm giác của Thành Vệ Quân sau khi dược hiệu Hoàng Kim Long Huyết rút đi.
Bọn họ lần này xung phong trở về thành Trấn Tây, hoàn toàn là muốn về nhà.
- Mở cửa thành, cho chúng ta đi vào! - Võ sĩ quân cuồng bạo hô vang.
- Không thể mở cửa thành, đám người kia là dã thú, gặp người liền giết. - Xung Cáthô vang.
- Xung Ngạc đại nhân, xin ngài mở ra cửa thành, chúng ta đã khôi phục bình thường.
- Không thể mở cửa thành, không thể mở! - Quân phòng thủ trên tường thành hô vang.
Chuyện hôm trước đã xảy ra thật sự là thật là đáng sợ, bầy dã thú này lại giết sạch hơn ba vạn huynh đệ.
Hơn nữa còn là giết chết bằng phương thức tàn nhẫn nhất.
Hơn ba mươi bảy ngàn người mà trốn về thành Trấn Tây không đủ ba nghìn, đối với bọn họ mà nói, tất cả những gì xảy ra quả thực như là ác mộng vậy.
- Đại soái, chúng ta đã khôi phục bình thường.
- Chúng ta vẫn có sức mạnh, tốc độ, bén nhạy, chúng ta có thể vì ngài mà chiến đấu.
Đám người kia nói là sự thật.
Dược hiệu tuy rằng rút đi một nửa, nhưng còn dư lại gần một nửa.
Lực lượng cùng tốc độ của bọn họ, vẫn so với lúc bình thường mạnh hơn rất nhiều, thứ duy nhất xuống chính là sĩ khí, tâm lý uể oải cùng u ám.
Xung Ngạc nhìn kỹ đám ánh mắt quân cuồng bạo này, vẫn là sung huyết đỏ rực, nhìn qua dữ tợn đáng sợ không gì sánh được.
- Huynh trưởng, phải làm sao?
Xung Nghiêu nói:
- Ra lệnh cho bọn họ rời khỏi thành Trấn Tây, trở về chiến trường thành Cổ Lan, đi tiêu diệt quân Niết Bàn.
Xung Ngạc ở trên tường thành la lên:
- Chủ công có lệnh, cho các ngươi lập tức trở về chiến trường thành Cổ Lan, chém giết sạch sẽ quân Niết Bàn của Thẩm Lãng.
Nhưng mà dược hiệu hưng phấn rút đi, sau đó trong lòng đám quân cuồng bạo này là uể oải vô biên vô tận.
Hơn nữa thời gian mấy ngày mấy đêm, bọn họ qua lại bôn ba bốn trăm dặm, tàn sát mấy vạn người.
Tinh thần mệt mỏi rã rời đến cực hạn, liền muốn tìm một chỗ thật nằm thật tốt, chuyện gì đều không muốn quản.
Sau khi dược hiệu của Thành Vệ Quân rút đi cũng là như vậy, mặc dù còn có sức chiến đấu, thế nhưng tinh thần ủ rũ cực kỳ, vì tinh thần hy sinh của bản thân Ninh Chính lại một lần nữa đốt lên sĩ khí của bọn họ.
Bây giờ, Xung Nghiêu lại muốn để để cho bọn họ quay trở lại đánh quân Niết Bàn?
- Đại soái, chúng ta nghĩ chỉ muốn nằm không nhúc nhích, chúng ta không muốn chiến đấu.
Xung Nghiêu nói:
- Chúng ta có thể mở cửa thành ra, thế nhưng để cho bọn họ buông xuống toàn bộ vũ khí.
Xung Ngạc la lên:
- Chúng ta có thể tha các ngươi vào đây, thế nhưng phải buông xuống toàn bộ vũ khí.
Một tên võ sĩ quân cuồng bạo thủ lĩnh nói:
- Xung Ngạc đại nhân, các vị muốn tước vũ khí chúng ta, tiến vào trong thành giết sạch chúng ta đúng không?
Nghe những lời này, toàn tràng yên tĩnh.
Cục diện lúc này đây, đã khó giải.
Nếu như một con chó đã từng cắn chết người, vậy kết cục của nó là gì vậy?
Nhất định sẽ bị đánh chết, mặc kệ nó có phải khôi phục tỉnh táo hay không.
Bởi vì ai cũng không biết nó tiếp theo có phải nổi điên lên, lại một lần nữa cắn người.
Đám quân cuồng bạo này tru diệt nhiều quân đội họ Xung như vậy, hậu quả đã không cách nào bù đắp lại.
Dựa theo bất kỳ quân pháp, đều phải xử tử bọn họ.
Xung Ngạc nói:
- Không thể nào, ta biết tất cả chuyện này không phải là của bản ý các ngươi, tất cả chuyện này cũng là quỷ kế của gian tặc Thẩm Lãng. Các ngươi bỏ vũ khí xuống, ta để các ngươi vào đây yên tĩnh một chút, để thời gian hòa tan tất cả chuyện này.
Thủ lĩnh quân cuồng bạo nói:
- Xem ra cục diện thì không cách nào vãn hồi, các huynh đệ, chúng ta đi, chúng ta đi tùy tiện tìm một thành trì ở lại.
Tiếp đó, bốn năm nghìn quân cuồng bạo sẽ phải rời khỏi, khác tìm gửi thân chỗ.
- Chúng ta đi đầu nhập vào Thẩm Lãng, đi đầu nhập vào quốc quân!
Nói lời này võ sĩ quân cuồng bạo cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Thế nhưng Xung Nghiêu sau khi nghe, vẫn là ánh mắt chợt co rụt lại.
- Động thủ!
Theo ông ta ra lệnh một tiếng.
Hàng vạn mũi tên hợp kim trên đầu thành bắn xuống.
Những quân cuồng bạo họ Xung đã tỉnh táo lại đều ngã xuống đất thương vong.
Ngay sau đó, kỵ binh hai bên vọt ra, bao vây bốn năm nghìn quân cuồng bạo vây.
- Bọn họ muốn giết chúng ta? Bọn họ muốn giết chúng ta.
Quân cuồng bạo họ Xung hô vang.
- Liều mạng với bọn họ, liều mạng với bọn họ.
- Đánh vào thành đi, chúng ta phải về nhà, chúng ta phải về nhà!
Tiếp đó, những quân cuồng bạo này nhặt lên vũ khí, chợt giết bằng được.
Móc ra lúc trước công thành dùng dây thừng móc câu, ra sức leo lên tường thành.
Màn công thành chiến quỷ dị nổ ra.
Quân đội gia tộc họ Xung, lại một lần nữa lâm vào tự giết lẫn nhau.
...
Hai canh giờ sau đó!
Trận chiến vô cùng đẫm máu kết thúc.
Bốn năm nghìn tên quân cuồng bạo họ Xung, chết sạch sẽ.
Triệt để kết thúc vận mệnh thảm thương.
Nhưng cú vồ đến của bọn họ trước khi chết cũng là kinh người.
Một vạn ba nghìn đại quân của gia tộc họ Xung, rõ ràng bị giết ba nghìn người.
Bởi vì dược hiệu dung dịch Niết Bàn trong cơ thể bọn họ còn chưa có biến mất hoàn toàn, lực lượng cùng nhanh nhẹn vẫn hơn xa thân thể bình thường.
Nguyên bản bọn họ ở vào trạng thái cực độ uể oải cùng ủ rũ. Thế nhưng gia tộc quân đội họ Xung đối với bọn họ tập kích triệt để chọc giận bọn họ, lại một lần nữa kích phát sự hung tàn trong lòng.
Cho nên tuy rằng bị quân đội gấp ba nội ngoại giáp kích, nhưng bọn họ vẫn bùng nổ sức chiến đấu kinh người, mang đến thương vong to lớn cho gia tộc họ Xung.
Đến tận đây, quân phòng thủ gia tộc họ Xung ở thành Trấn Tây không đủ vạn người.
...
Xung Nghiêu đứng ở trên tường thành.
Quân Niết Bàn của Thẩm Lãng sẽ đến công thành à?
- Cũng sẽ không đâu, Sở vương dùng ba mươi vạn đại quân tiến đánh thành Trấn Tây, đánh hơn một tháng cũng không có đánh hạ. Thẩm Lãng dám dùng hơn bốn ngàn người công thành? Bộ không phải người điên à? - Xung Ngạc nói.
- Nhưng mà, Thẩm Lãng chính là dùng một vạn quân đội đánh bất ngờ kinh đô nước Sở.
- Kinh đô nước Sở sở dĩ thất thủ, hoàn toàn là bởi vì cửa thành bị đốt thủng. Mà cửa thành Trấn Tây chúng ta hoàn toàn bị cải tạo qua, có một tầng gỗ, một tầng sắt thép, một tầng đá, thế nào đốt xuyên qua nổi?
- Chúng ta tuy rằng chỉ có chín ngàn quân phòng thủ, nhưng cũng là võ sĩ tinh nhuệ nhất của gia tộc, tương đương với hai ba vạn tinh nhuệ.
- Thẩm Lãng với quân Niết Bàn quý trọng không gì sánh được, một khi dùng quân Niết Bàn công thành, sẽ có bao nhiêu thương vong? Hơn nữa quân Niết Bàn căn bản không có còn lại bao nhiêu mũi tên.
- Cho nên, ta kết luận Thẩm Lãng nhất định không dùng quân Niết Bàn công thành, nhất định sẽ vận dụng đại quân nước Khương.
- Cho nên chúng ta còn có thời gian hướng đế quốc cầu viện.
Đúng ngay vào lúc này!
Một đám hình bóng ở phía bắc xuất hiện.
Tất cả mọi người gia tộc họ Xung kinh hãi.
Thẩm Lãng thật là người điên, lại thực sự dùng hơn bốn ngàn quân Niết Bàn tới công thành.
Mũi tên còn lại không nhiều lắm, không có bất kỳ khí giới công thành. Lại tới tiến đánh thành lớn vững chắc như thành Trấn Tây sao?
Cửa thành chúng ta đã cải tạo qua, sẽ không sẽ cho ngươi cơ hội.
...
Sau nửa canh giờ!
Kim Mộc Lan suất lĩnh hơn bốn ngàn quân Niết Bàn quân vây bốn mặt.
Đám người Xung Nghiêu, Xung Ngạc bị chọc giận hoàn toàn.
Thẩm Lãng, ngươi thật sự là thật ngông cuồng.
Hơn bốn ngàn người đến công thành?
Tốt, tốt!
Ta cũng muốn nhìn, ngươi đến tột cùng phải chết bao nhiêu người mới có thể đánh thành Trấn Tây của ta?
Cái này không chỉ là cuộc chiến sinh tử, càng là cuộc chiến vinh dự.
Nhưng mà vào lúc này.
Một tên đô con mặc áo giáp sắt, lại một lần nữa từ quân Niết Bàn vọt ra.
Đại Ngốc!
Gã trực tiếp xông về cửa thành.
Đám người họ Xung trong lòng cười nhạt.
Ngươi còn muốn chiêu công phá cửa thành ở kinh đô nước Sở lần nữa à?
Hoàn toàn là mơ mộng hão huyền.
Cửa thành Trấn Tây bị triệt để cải tạo qua, tầm ba tầng. Cái thứ đáng sợ của ngươi cũng đốt không xuyên qua nổi đâu.
Nhưng mà bọn họ cũng không biết, lúc này đây, thứ mà Đại Ngốc dùng để công phá cửa thành, không chỉ có có Thermite (nhiệt nhôm), còn có thuốc nổ!
Nếu trong vòng nửa ngày không công phá được thành Trấn Tây, Thẩm Lãng sẽ bị Xung Sư Sư nhà ngươi trước x, sau x!
...
Chú thích của Bánh: Chương sau liền diệt họ Xung! Các vị ân công, top vé tháng giúp ta một chút, chớ để để ta vô lực a!



Bạn cần đăng nhập để bình luận