Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 521: Con đường của Tiểu Băng

Chương 521: Con đường của Tiểu BăngChương 521: Con đường của Tiểu Băng
 
 Chỉ một câu nói, Thẩm Lãng van rất vui mừng, đệ đệ hiểu chuyện rồi, dã tâm lớn quá không tốt.
 
 Thiên phú của Thẩm Kiên có hạn, nhưng nỗ lực mỗi ngày, liều mạng luyện võ học tập, dư sức làm thống lĩnh. "Phu quân, không biết phụ thân và Biện mẫu phi thế nào, còn Ninh Chính nữa?" Công chúa Ninh Diễm rúc vào trong ngực Thẩm Lãng, nói: "Không biết Ngựa Giống sống tốt không."
 
 Vân Mộng Trạch là đại sứ của Đại Viêm, chắn chắn xui xẻo, bởi vì gã và Thẩm Lãng thân thiết, xem Thẩm Lãng là tri kỷ duy nhất, mấy lần tình báo then chốt, đều do gã thám thính ra, nói cho Trầm Lãng.
 
 Không chỉ thế, Thẩm Lãng còn cảm giác được, Vân Mộng Trạch đứng bên Khương Ly, mặc dù gã chưa từng nói rõ, nhưng lúc hai người nói chuyện trời đất, hắn có thể cảm nhận được.
 
 "Thiếp rất lo lắng." Công chúa Ninh Diễm nói.
 
 Thẩm Lãng ôn nhu an ủi: "Nhanh thôi, chúng ta sẽ cứu bọn họ."
 
 Tiếp đó Thẩm Lãng thừa cơ hắn đang che tầm mắt của người khác, bắt đầu quấy rối nàng, mỉm cười nói: "Vừa rồi nàng nói không giỏi sinh con, vậy chúng ta thử thêm lần nữa, thân thể của nàng điều dưỡng tốt rồi."
 
 Công chúa Ninh Diễm hô hấp dồn dập, lắc đầu nói: "Không sinh, thiếp chỉ có Lực nhi."
 
 Mấy bé con của Thẩm Lãng, Thẩm Lực bình thường nhất, nhưng thật rất ngoan, không phải thông minh tuyệt đỉnh, tâm tính lại trầm ổn, kiên trì cao.
 
 "Phu quân, thiếp thấy tính cách của Lực nhi rất giống Ninh Chính." Công chúa Ninh Diễm nói.
 
 Thẩm Lãng kinh ngạc, nghĩ lại thật hơi giống, nghe nói cháu trai giống cậu, không giả nửa lời.
 
 Thẩm Lãng nói: "Chúng ta ít nhất phải sinh thêm một đứa nữa, nàng nhìn tích cách của Ninh Chính, tên đó sẽ bỏ rơi vợ để cưới người khác sao?"
 
 "Sẽ không." Ninh Diễm nói: "Tính tình của Ninh Chính vừa thúi vừa cứng, nhất định không lập thiếp."
 
 Thẩm Lãng nói: "Nhưng vợ của Ninh Chính không thể mang thai, ngày sau Ninh Chính lên ngôi làm vua, nếu nạp phi sanh con thì thôi, không thì chỉ có thể để Lực nhi làm người thừa kế của hắn."
 
 Công chúa Ninh Diễm nói: "Chuyện đó thiếp chưa nghĩ qua."
 
 Kỳ thực Thẩm Lãng cũng không nghĩ qua, hắn chỉ lấy Ninh Chính làm cái cớ mà thôi, hắn chưa từng nghĩ sẽ cướp giang sơn của họ Ninh, nhưng nếu thật đến mức đó, khả năng lớn sẽ phải làm như vậy.
 
 Thẩm Lãng nói: "Phụ thân của nàng và Biện phi sẽ cô đơn khi về già, chúng ta sinh thêm một đưa bé, bầu bạn với họ không vui sao?” Công chúa Ninh Diễm nghĩ tới đây, ý chí lập tức hòa tan.
 
 Phụ thân đã già, Biện mẫu phi cũng lớn tuổi, nhất là Biện mẫu phi, nằm mơ cũng muốn một đứa bé.
 
 "Vậy... Được." Công chúa Ninh Diễm líu ríu nói, thanh âm như mũi kêu.
 
 "Chúng ta vào trong khoang thuyền sanh con."
 
 Hôm nay đến phiên Băng nhi.
 
 Sắp trở lại Việt quốc, người ít kích động nhất không phải ai khác ngoài Tiểu Băng.
 
 Chỉ cần có Thẩm Lãng và con gái ở bên cạnh, ở đâu cũng là thiên đường của nàng.
 
 Thậm chí nàng thấy ở trên biển còn tốt hơn, bởi vì trở lại Việt quốc sẽ khai chiến, Thẩm Lãng sẽ bận rộn ngày đêm, không có thời gian ở bên cạnh nàng và con gái, không cách nào thưởng thức tuyệt kỹ của nàng.
 
 Nàng biết rõ bản thân, thân phận không bằng ai, tướng mạo cùng vóc người không so nổi, bản lĩnh duy nhất là hầu hạ, cho nên nàng muốn phát huy đến cực hạn, đi lên con đường phục vụ.
 
 "Phu quân, thiếp nên sinh thêm không?" Băng nhi khổ sở hỏi.
 
 Nàng nghe Thẩm Lãng và Ninh Diễm nói chuyện sinh thêm một đứa nữa, nàng rất quấn quýt.
 
 Bản thân nàng muốn sinh, đã có một đứa con gái, dĩ nhiên muốn sinh thêm một đứa con trai, nhưng lại sợ sau khi sinh ra, con lớn lên giống nàng, vậy thì không được.
 
 Nàng là một nha hoàn, nếu lớn lên giống nàng, chẳng phải không có tiền đồ rồi sao?
 
 Thật không biết, cái đầu nhỏ của nàng nghĩ gì.
 
 Trong ngục giam của Tông Chính Tự.
 
 Ninh Chính ngồi xếp bằng dưới đất, không nhúc nhích.
 
 Đầu tóc rối bời như cỏ dại, râu dài quá ba tấc, quần áo rách nát, trông giống ăn mày hơn một vị vua.
 
 Hắn bị bắt giam trọn hai năm. Hai năm qua, hắn chưa từng thấy mặt trời, chịu đủ loại tra tấn, nhất là tinh thần.
 
 Mấy ngày mấy đêm không ngủ, bị ép ăn nhiều Ba Đậu, tiêu chảy cả tháng.
 
 Vô số thủ đoạn.
 
 Mục đích chỉ có một, chính là làm cho hắn khuất phục, công khai phân rõ ranh giới với Thẩm Lãng, tuyên bố Thẩm Lãng là kẻ thù của mình, tuyên bố Khương Ly là tội nhân.
 
 Nhưng mà từ khi bị giam vào ngục về sau, Ninh Chính phảng phất như bị câm điếc, từ đầu tới cuối không nói một câu qua.
 
 Trước khi đứng lên phản kháng, hắn đã giấu thê tử, sẽ không bị ai uy hiếp.
 
 Hắn không sợ chết, không sợ bị tra tấn.
 
 "Keng, keng."
 
 Cửa phòng mở ra, một người cụt tay đi tới, cầm theo một cái rổ.
 
 "Ninh Chính, nói cho ngươi một tin tốt, chúng ta bắt được vợ của ngươi rồi, hai người sẽ nhanh được đoàn tụ." Ninh Dực nói.
 
 Ninh Chính mắt điếc tai ngơ, tựa như hai tai không thể nghe.
 
 Ninh Dực cười lạnh nói: "Ngươi không nghe sao? Vợ của ngươi bị chúng ta bắt, ngươi nghĩ xem, nàng sẽ phải chịu đựng cái gì, hàng ngàn người chơi một người."
 
 Mặt của Ninh Chính giật giật, nhưng vẫn không mở miệng.
 
 Hắn chỉ tức giận vì lời nói của Ninh Dực, hắn biết thê tử không sao, hắn giấu vô cùng tốt.
 
 Ninh Dực nói: "Ngươi nên khuất phục! Kiên trì vô ích thôi, Thẩm Lãng đã chết. Người như Khương Ly còn chết, huống chi tên phế vật Thẩm Lãng, tay trói gà không chặt?"
 
 Ninh Chính mắt điếc tai ngơ như cũ.
 
 Ninh Dực cảm thấy mình bị nhục nhã to lớn, bản thân gã cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.
 
 Kỳ thực hiện tại Ninh Chính khuất phục hay không hoàn toàn không quan trọng, hết thảy đều không có ý nghĩa, chỉ là Ninh Thiệu quá bảo thủ, đến bây giờ còn cảm thấy Thẩm Lãng chưa chết, cho nên không đại khai sát giới. Thế nhưng nhanh thôi, bởi vì hội Ẩn Nguyên đã lên tiếng, chuyện này sắp kết thúc, đã qua hai năm, Thẩm Lãng còn chưa xuất hiện, ai cũng nghĩ hắn mãi mãi sẽ không ra được. Bất luận kẻ nào tiến vào Tam Giác Quỷ, đều sẽ thịt nát xương tan, Thẩm Lãng cũng không ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận