Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 546: Lăng trì

Chương 546: Lăng trìChương 546: Lăng trì
 
 Yến Nam Phi tỉnh lại, thấy thế giới điên đảo, hai chân bị trói treo ngược lên.
 
 Không chỉ một mình ông, còn mười mấy tông sư, đều bị treo ngược lên, bị cởi sạch quần áo.
 
 Tổng cộng 30 tông sư, chết phân nửa, số còn lại chưa chết, sinh mệnh của cao thủ tông sư quá mạnh, bị tên bắn thành con nhím, vẫn không chết như cũ.
 
 Một đám bị treo lên, tương tự như lò sát sinh.
 
 Hồi lâu sau, Thẩm Lãng đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Yến Nam Phi.
 
 "Yến đại nhân, ngươi còn chưa chết sao? Mạng của ngươi thật ngoan cường, quá trâu bò." Thẩm Lãng cười nói. Yến Nam Phi đã điếc, không nghe được Thẩm Lãng nói cái gì, nhưng nhìn khẩu hình miệng của hắn, cũng suy đoán ra được.
 
 "Thẩm Lãng!" Yến Nam Phi quát ầm lên: "Giết ta đi, ngươi còn muốn làm gì nữa?"
 
 Thẩm Lãng nói: "Yến đại nhân, ngươi biết ta có danh hiệu gì không? Chính là thiến nhân, nói cách khác, địch nhân rơi vào trong tay ta, tất cả đều bị thiến."
 
 "Người đâu, kéo hai chân của Yến đại nhân ral"
 
 Một nữ chiến binh Amazon bước tới, nắm lấy cơ quan, nhẹ nhàng xoay tròn, sợi dây trói chân Yến Nam Phi chợt bị kéo căng sang hai bên, Yến Nam Phi cảm thấy rất bất an.
 
 Thẩm Lãng cau mày, Yến Nam Phi có quá nhiều lông, Thẩm Lãng cảm thấy ghen tị.
 
 Đi tới trước mặt Yến Nam Phi, Thẩm Lãng lấy ra con dao cong đặc biệt.
 
 "Yến đại nhân, cắn răng nhịn chút!"
 
 Yến Nam Phi run rẩy, anh hùng một đời, không ngờ phải chịu nổi nhục này.
 
 "Thẩm Lãng, ngươi giết ta, giết ta đi."
 
 "Thẩm Lãng, ngươi cho ta chết thống khoái, không thì sau khi chết, ta biến thành quỷ ám ngươi."
 
 Thẩm Lãng chân thành nói: "Nếu lần trước ngươi chết trong trận sóng thần kia thì tốt rồi, bây giờ không cần phải chịu khổ sở, đúng không Yến đại nhân?"
 
 Tiếp đó Thẩm Lãng hạ dạo.
 
 Yến Nam Phi thuận lợi trở thành thái giám. "Ahl!!" Cơn đau đớn thấu tim, làm ông kêu rên thảm thiết.
 
 Ta là tông chủ Nam Hải Kiếm phái, là bá tước Vũ An, lại bị thiến giống như súc sinh, vô cùng nhục nhã.
 
 "Thẩm Lãng, ngươi giết ta, giết ta đi!"
 
 Thẩm Lãng nói: "Giết ngươi? Không được, không được đâu, làm vậy quá lãng phí."
 
 "Yến đại nhân là cường giả tông sư, ta chuẩn bị nghiên cứu, cần rất nhiều máu của đại tông sư, ngài giúp ta được không? Trở thành con chuột bạch?"
 
 Thẩm Lãng đứng lên, nói tiếp: "Chư vị tông sư? Quyết định thế nào?"
 
 "Không nói thì xem như bằng lòng nha!"
 
 "Tới tới tới, mau đưa giấy cho họ kí tên."
 
 Thẩm Lãng thật phái người lấy giấy tự nguyện ra, thu thập dấu tay của hơn 10 cường giả tông sư.
 
 "Chư vị tông sư có giác ngộ, hiến thân vì khoa học, tốt lắm, tốt lắm." Thẩm Lãng võ tay.
 
 Hơn mười tông sư may mắn còn sống sót, âm thầm chửi bới trong lòng, ngươi lấy tay của chúng ta in dấu, chúng †a tự nguyện lúc nào?
 
 Sau đó, mười mấy chiến binh Amazon di tới, tay cầm tiểu đao.
 
 "Xoạt, xoạt, xoạt..."
 
 "Ah, ah, ahh..."
 
 Tám cường giả tông sư bị thiến rơi, còn lại tám người. Thẩm Lãng suy nghĩ, con heo bị thiến, sẽ phát triển nhanh
 
 hơn, cho nên hắn chia đối tượng thí nghiệm làm hai nhóm, một nhóm bị thiến, một nhóm không bị.
 
 Yến đại nhân rất không may mắn, bị phân đến nhóm bị thiến.
 
 "Xoẹt, xoẹt, xoet...'
 
 Mười mấy chiến binh Amazon giơ tay chém xuống, cắt đứt gân mạch của bọn họ, sau đó khâu lại rồi băng bó vết thương.
 
 "Lấy máu!"
 
 Thẩm Lãng hạ lệnh, một màn rợn tóc gáy xuất hiện. Từng cây châm lớn đâm vào động mạch, bắt đầu lấy máu, rút ra 500 ml.
 
 "Ngừng lại!"
 
 "Phải nuôi chư vị đại nhân cho tốt, mỗi một lần lấy máu, không thể hơn 800 ml, hơn nữa phải bảo đảm dinh dưỡng cho chư vị đại nhân, cách mười ngày, lấy máu một lần."
 
 Thẩm Lãng vừa dứt lời, đám tông sự run rẩy, hồn phi phách tán.
 
 Bọn họ may mắn không chết, nhưng sống như vậy còn thống khổ hơn cả chết, bị nuôi nhốt như heo, cung cấp máu cho Thẩm Lãng nghiên cứu.
 
 "Hàiii.. Yến đại nhân!" Thẩm Lãng thở dài nói: "Ngươi phải tin ta, mất một đối tượng thí nghiệm như ngươi, lòng ta đau như dao cắt, chỉ trách ngươi là cừu nhân của ta."
 
 "Mục tiêu của ta là thiên hạ không thù, nếu để ngươi sống, sẽ làm trái tôn chỉ của ta, đối nhân xử thế nha, chính là không nên quên bản tâm."
 
 "Người đâu, đưa Yến đại nhân ra ngoài, lăng trì trước mọi người!"
 
 Bên ngoài pháo đài lớn, mấy vạn người đang tụ tập một chỗ.
 
 Bọn họ là con dân của gia tộc họ Kim, trận chiến kết thúc, bọn họ tự động rời khỏi thôn trấn, cẩn thận đi tới pháo đài lớn, háo hức chờ đợi.
 
 Bất quá, bọn họ không đợi được Thẩm Lãng xuất hiện, mà là đợi được một người khác.
 
 "Tới, tới rồi!"
 
 "Đó là ai vậy?"
 
 "Yến Nam Phi trời ơi! Là Yến Nam Phi, sau chỗ đố trống không vậy?"
 
 "Yến Nam Phi uy vũ bực nào, lúc không mặc quần áo, ta nhìn không ra."
 
 Vô số dân chúng chỉ trỏ Yến Nam Phi, làm cho ông xấu hổ giận dữ muốn chết, đám sâu kiến này, chỉ một đầu ngón tay cũng đủ nghiền chết vô số lần, một câu nói của ông có thể quyết định tính mạng cả nhà bọn họ.
 
 Mà bây giờ? Ông bị vây xem như thằng hề.
 
 "Trời diệt Yến Nam Phi, hại chúng ta quá thảm." "Ông trời có mắt, lão cẩu tặc rốt cục bị báo ứng."
 
 Tên đao phủ người Phương đông trong đảng Sketelon xuất hiện lần nữa, chắp tay chào mấy vạn bách tính bên dưới: "Mọi người yên lặng, ta hành nghề lần thứ hai, có chỗ nào sơ suất, hy vọng mọi người không chê cười." "Ta sẽ tận lực phục vụ, tuyệt đối không để cho Yến đại nhân chết."
 
 "Phải cẩn thận, nếu không chỉ sợ khó mà chịu nổi 1000 đao!"
 
 "Yến đại nhân, để ta hầu hạ ngài!" Đao phủ đi tới trước Yến Nam Phi, khom mình hành lễ, cầm đao hạ xuống. Làm cho ngươi rơi xuống tận cùng, để ngươi nghĩ rằng mình đã đến điểm cuối, nhưng lại không ngờ rằng bên dưới còn có 18 tầng địa ngục.
 
 Đây chính là cảm thụ của Yến Nam Phi, ông tưởng rằng bị thiến đã là sỉ nhục lớn nhất, đau đớn nhất, không ngờ kế tiếp còn có đau đớn cuồn cuộn không dứt, muốn chết cũng không được.
 
 Thẩm Lãng thật lăng trì ông, còn lăng trì ngay trước mặt 10 vạn con dân của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận