Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chuong 553: Ban tai khong ban than

Chuong 553: Ban tai khong ban thanChuong 553: Ban tai khong ban than
 
 Bây giờ hắn có rất nhiều cừu nhân, một mặt tường viết không đủ, có một số tên, không biết nên viết không.
 
 Bởi vì bọn họ không phải đại cừu nhân, nhưng lại nằm trong danh sách, tỷ như thái tử Ninh Dực.
 
 Như vậy mặt tường trước mắt này, nên viết tên ai lên đây?
 
 Thẩm Lãng suy nghĩ thật lâu, viết lên ba cái tên.
 
 Chúc thị, Ninh Hàn, Thiên Nhai Hải các, đây là ba đại cừu nhân ở Việt quốc.
 
 Coi như Thẩm Lãng không di giết bọn họ, ba cái tên này cũng sẽ tới giết hắn.
 
 Đương nhiên, còn có cừu nhân lớn hơn ba cái tên này, chính là cha con Doanh Nghiễm, hoàng đế Đại Viêm.
 
 Bất quá phải làm từng bước, giải quyết Việt quốc trước, kế tiếp là giải quyết Tân Càn, rồi mới tới lượt Đại Viêm. Nhất là cha con Doanh Nghiễm, có thể nói là thù sâu như biển.
 
 Khương Ly quý trọng bọn chúng như vậy, ân trọng như núi, Doanh Nghiễm là nghĩa đệ, kết quả lại được phong vương, dưới một người, bên trên vạn người.
 
 Chớ nói chi là Doanh Vô Minh, trực tiếp gọi Khương Ly là cha, còn là đệ tử đích truyền duy nhất.
 
 Kết quả sau khi Khương Ly chết, hai người trở mặt phản bội, giết sạch hoàng tộc họ Khương, còn không chỉ thế, vô số nhân tài được Khương Ly bồi dưỡng, cũng chết dưới đao của hai cha con này.
 
 Lúc này, một nữ nhân đứng trước Thẩm Lãng, sắc mặt sương lạnh.
 
 "Chậc, chậc!" Thẩm Lãng cười nói: "Thiên Thiên, ngươi gầy rồi, may mắn vẫn còn đường cong, cái cằm nhọn hơn, xinh đẹp hơn không ít nha."
 
 "Tốt xấu gì hai ta cũng từng là phu thê, vừa nhìn thấy ta, lại trừng mat lạnh." Thẩm Lãng đến gần nàng, nhìn thấy vết thương nhàn nhạt trên mặt nàng, liền hỏi: "Chúc Văn Hoa cắt sao?"
 
 "Không phải, tự ta cắt." Từ Thiên Thiên nói.
 
 "Còn tốt, còn tốt, vết thương rất cạn, sẽ không đê lại sẹo." Thẩm Lãng nói: "Ngươi có tính toán gì không?"
 
 Từ Thiên Thiên nói: "Thẩm Lãng! Ngươi là tai tinh của ta."
 
 Thẩm Lãng nói: "Ai bảo chúng ta có duyên đâu, nghiệt duyên cũng là duyên nha. Còn muốn đông sơn tái khởi, trọng chấn Từ gia không?" Từ Thiên Thiên nói: "Ta đã đông sơn tái khởi hai lần, cuối cùng đều trắng tay."
 
 Thẩm Lãng nói: "Sản nghiệp của ngươi, xưởng, ruộng dâu, ta trả lại cho ngươi."
 
 Từ Thiên Thiên nói: "Vậy Đại Viêm đánh tới thì sao?”
 
 Thẩm Lãng nói: "Ta cũng không biết."
 
 Từ Thiên Thiên nói: "Ta đã hiểu rõ, trước khi loạn thế kết thúc, trọng trấn gia tộc là chuyện ngu xuẩn nhất, ta không còn lựa chọn nào khác, trong mắt tất cả mọi người, ta là nữ nhân của ngươi."
 
 "Ta không giấy dụa nữa, Thẩm Lãng bệ hạ, từ hôm nay ta chính là người của ngài."
 
 "Thật sao?" Thẩm Lãng nói: "Bồi ngủ không?"
 
 "Không bồi!" Từ Thiên Thiên nói: "Ta làm việc cho ngươi, không bồi ngủ, bán tài không bán thân."
 
 "Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Thẩm Lãng nói: "Ta yên tâm rồi."
 
 Từ Thiên Thiên không thể nhịn được nữa, giãm mạnh lên chân hắn.
 
 "Ngươi am hiểu buôn bán tơ lụa." Thẩm Lãng nói: "Ta giao chuyện kéo sợi, dệt vảy, buôn bán cho ngươi." "Chức quan gì?" Từ Thiên Thiên hỏi.
 
 Thẩm Lãng nói: "Bộ trưởng cục tơ lụa."
 
 Từ Thiên Thiên nghi ngờ hỏi: "Ai lại dám buốn bán với ngươi?"
 
 Thẩm Lãng nói: "Chúng ta mậu dịch với Phương tây, tơ lụa của bọn họ kém xa chúng ta, số lượng còn ít, giá cả của chúng ta gấp năm lần trở lên, lợi nhuận to lớn."
 
 "Lâu rồi không gặp, Chúc huynh khỏe không?" Thẩm Lãng cười nói: "Ngươi biết ta trở về, sao không chạy?" Chúc Văn Hoa cười khổ nói: "Ta muốn chạy, nhưng Trác Chiêu Nhan khẳng định Yến Nan Phi sẽ thắng, cho nên tạm thời không chạy, đến khi biết thành Nộ Triều bại, muốn chạy cũng không kịp."
 
 Thẩm Lãng nói: "Ngươi không cầu xin ta sao?"
 
 Chúc Văn Hoa nói: "Có tác dụng gì? Ta biết ngươi sẽ không tha cho ta." Thẩm Lãng lại hỏi: "Ngươi không cầu xin, vậy sao không chửi ta?"
 
 Chúc Văn Hoa nói: "Ta không dám, ta cũng không có sức, hiện tại ta chỉ là một kiến, không xứng trở thành địch nhân của ngươi, cũng không có tư cách mắng ngươi."
 
 'Thẩm Lãng nói: 'Kỳ thực ta không hận ngươi, trong danh sách cừu nhân của ta cũng không có tên của ngươi." "Ngươi chỉ làm ra một việc khiến ta tức giận, đó là bức hôn Từ Thiên Thiên, hại nàng xém chút hủy dung, nàng không phải nữ nhân của ta, nhưng bây giờ... Ít nhất... Xem như là người của ta."
 
 Chúc Văn Hoa buồn bã nói: 'Muốn chém muốn giết tùy ngươi! Hai năm qua, ai cũng cho rằng ngươi đã chết, nhưng ta tin ngươi chưa chết, ngày nào đó sẽ trở lại."
 
 "Đó là trực giác của ta, cũng như câu nói, người hiểu ngươi nhất chính là địch nhân của ngươi, dù sao ta cũng là địch nhân sớm nhất của ngươi."
 
 Thẩm Lãng nói: "Điền Hoành sớm hơn ngươi, nhưng gã chết rồi, còn có thành chủ Liễu Vô Nham, hiện tại ông ta thế nào rồi?"
 
 Chúc Văn Hoa nói: "Không may, toàn tộc bị cầm tù."
 
 Thẩm kinh ngạc hỏi: "Vì sao? Ông ta vốn là địch nhân của ta, thiếu chút nữa đã lên danh sách cừu nhân của ta." Chúc Văn Hoa nói: "Khi thân phận của ngươi bị vạch trần, Liễu Vô Nham có vẻ rất suy sụp, ngươi chạy ra biển, ông ta cũng từ quan, bị cho là đồng tình với kẻ phản nghịch, cho nên bị bắt giam cả nhà."
 
 Thẩm Lãng nói: "Thật là tội danh vô lý."
 
 Chúc Văn Hoa nói: "Đúng vậy! Thế giới này vốn là như vậy."
 
 Thẩm Lãng nói: "Ngươi hận ta sao?"
 
 Chúc Văn Hoa nói: "Ta... Ta có tư cách hận sao? Ngươi không còn là người viết Phong Nguyệt Vô Biên, không còn là Thẩm Lãng tranh đoạt lượng tiêu thụ với ta, ngươi đã là... Hàii, thôi quên đi."
 
 "Không! Ngươi sai rồi Chúc Văn Hoa. Ta vẫn là ta, là Thẩm Lãng ngày đó." Thẩm Lãng nói: "Nhân hoàng là cái gì, ta không quan tâm, cũng không muốn làm, ta chỉ muốn ăn bám vợ, chỉ muốn thiên hạ không thù."
 
 Chúc Văn Hoa nói: "Ta không coi trọng ngươi, thế lực của ngươi quá yếu, muốn đánh Đại Viêm, chẳng khác nào con kiến lay cây."
 
 "Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa." Thẩm Lãng nói: "Ngươi biết ta có danh hiệu gì không?"
 
 Chúc Văn Hoa lắc đầu, Thẩm Lãng vốn có rất nhiều danh hiệu, tên ăn cơm chùa vô liên sỉ, tiểu bạch kiểm trí gần như yêu, trước đây đã có người gọi qua, chưa lưu truyền rộng rãi mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận