Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 555: Đưa lễ vật

Chương 555: Đưa lễ vậtChương 555: Đưa lễ vật
 
 Chúc Văn Hoa nói: "Hắn để cho ta truyền lại ba câu..."
 
 Chúc Văn Hoa thuật lại lời Thẩm Lãng nói, Ninh Dực nghe xong, sắc mặt xanh xám, tức giận đến run rẩy.
 
 Ninh Dực rút kiếm ra, muốn chém đầu Chúc Văn Hoa, bởi vì gã muốn xả giận, dù sao những lời này chính miệng Chúc Văn Hoa nói ra.
 
 "Dừng tay!" Chúc Hoằng Chủ âm lãnh quát,: 'Hắn chỉ là người truyền lời."
 
 Ninh Dực hậm hực thu kiếm, lạnh giọng nói: "Bệ hạ, Thẩm Lãng quá kiêu ngạo, nhất định để hắn trả giá thê thảm, để cho hắn biết hậu quả khi đắc tội chúng ta. Hắn dám khiêu khích Việt quốc, khiêu khích Đại Viêm."
 
 Ninh Thiệu hoàn toàn bình thường, thản nhiên nói: "Được, Thẩm Lãng muốn đánh kinh thành, ta rất hoan nghênh! Hắn thành công làm ta tức giận, ta cũng nên đưa lại chút lễ vật."
 
 "Bao nhiêu người liên quan đến Thẩm Lãng bị bắt?" Ninh Thiệu hỏi.
 
 "15 vạn người." Chúc Nhung nói.
 
 Ninh Thiệu nói: "Công khai hành hình, chém đầu một vạn người, đưa đầu tới cho Thẩm Lãng."
 
 Ninh Dực kích thích run rẩy nói: "Bệ hạ anh minh."
 
 Ninh Thiệu nói: "Vẫn chưa đủ, chặt đứt một cánh tay của Ninh Chính, đưa qua cho Thẩm Lãng."
 
 "Ngoài ra, chuẩn bị quyết chiến! Nói cho Thiên Nhai Hải các, đừng khoanh tay đứng nhìn, nên động thủ rồi!"
 
 Mấy ngày trước, bên trong thành Nộ Triều.
 
 "Tay nghề vô cùng tốt, vậy mà cắt Yến Nam Phi một trăm đao mới chết." Thẩm Lãng cười tán thưởng.
 
 Đao phủ lăng trì chắp tay nói: "Tiểu nhân có tội, không thể đạt tới một ngàn đao, xin bệ hạ thứ tội."
 
 Thẩm Lãng nhìn tên đao phủ, khuôn mặt đơn thuần, nhìn không ra tuổi tác, thậm chí nhìn không ra dung mạo, bởi vì đã bị hủy dung triệt để, không chỉ hủy dung, còn bị hủy nửa người.
 
 "Ngươi gặp chuyện gì? Tại sao thân thể lại như vậy?" Thẩm Lãng hỏi.
 
 Đao phủ nói: "Ngài còn nhớ đảo Liệt Hỏa không? Trên đảo có một ngọn núi lửa lớn, trên đỉnh có một ao nước axit sulfuric lớn, tiểu nhân không cẩn thận rơi vào bên trong."
 
 Khóe miệng Thẩm Lãng giật giật, hắn biết cơn đau đó rõ ràng cỡ nào, trải qua mưa nắng dãi dầm, miệng núi lửa sẽ có ao axit sulfuric nông độ cao.
 
 "Ngày đó thuyền của tiểu nhân bị cơn bão nhấn chìm, tiểu nhân may mắn bơi tới được một hòn đảo, không ngờ đó là một hòn đảo núi lửa, còn đang phun trào, vô số bụi núi lửa làm tiểu nhân hít thở không thông."
 
 "Tiểu nhân rơi xuống ao nước, sau đó hôn mê." Đao phủ nói: "Về sau được Jack Tang đại nhân cứu, bởi vì đao pháp không tệ lắm, nên được gia nhập đảng Sketelon."
 
 Thẩm Lãng nói: "Dao pháp của ngươi đúng là tốt, nếu không thì không cách nào lăng trì. Chuyện khó nhất khi lăng trì, không phải hạ đao, mà là hiểu rõ thân thể, biết cắt chỗ nào trước, chỗ nào sau, cuối cùng cắt ở đâu." "Không thể sai, không thể mắc lỗi, không thì người bị lăng trì sẽ chết rất sớm."
 
 Đao phủ nói: "Để bệ hạ chê cười, tiểu nhân vẫn không thể hoàn thành một ngàn đau."
 
 Thẩm Lãng nói: "Ta biết ngươi cố ý, để cho Yến Nam Phi chết sớm."
 
 Lời này vừa ra, đao phủ biến sắc, lập tức quỳ xuống.
 
 Thẩm Lãng nói: "Đao pháp của ngươi thuộc hạng nhất lưu, thủ pháp lăng trì cũng không sai, đây là lần thứ hai ngươi lăng trì, ngươi sợ làm hoàn mỹ, cho nên đao thứ một trăm, ngươi hạ chủ mạnh, để Yến Nam Phi chết." Đao phủ cúi thấp đầu, cái trán dán lên đất, không nhúc nhích.
 
 "Tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội."
 
 Thẩm Lãng lắc đầu nói: "Ngươi không có tội! Ngươi gia nhập đảng Sketelon bao nhiêu năm rồi?"
 
 Đao phủ run rẩy nói: "Hai mươi sáu năm."
 
 Thẩm Lãng lại hỏi: "Ngươi có chuyện gì muốn nói cho ta biết không?"
 
 Đao phủ không ngừng khóc, không ngừng dập đầu nói: "Tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội."
 
 Thẩm Lãng nói: "Ngươi dùng axit sulfuric hủy dung, hủy thân thể của mình, nhưng khí chất của ngươi vẫn còn, lúc ngươi dùng đao, sẽ không cách nào che khí chất của tông sư, đúng không Hồng Niên đại tông sư."
 
 "Gô cô Tuyết Ẩn của ta là gián điệp, có trí nhớ siêu phàm, nàng nhìn ra khí chất của ngươi, thậm chí thân phận của ngươi, bởi vì tư thế ngươi dùng đao, hết sức quen thuộc."
 
 Đao phủ tiếp tục dập đầu, run rẩy nói: "Tiểu nhân có tội, có tội."
 
 Thẩm Lãng nói: "Ngươi có tội gì? Ngươi đi theo phụ thân ta trong thời gian dài, còn trở thành người huấn luyện võ đạo trong học đường." Đao phủ tiếp tục dập đầu, càng lúc càng mạnh: "Tiểu nhân có tội, tiêu nhân có tội."
 
 Thẩm Lãng nói: "Boi vì ngươi chạy trốn tới Phương tây, sau khi phụ thân ta chết sao? Chuyện đó rất bình thường, sau ngươi lại hủy dung? Còn muốn hủy thân thể của mình?"
 
 "Tiểu nhân có tội."
 
 Thẩm Lãng nói: "Hồng Niên tông sư, ta nói lại lần nữa, ngươi không có tội. Nhưng còn một số việc, ta hy vọng ngươi chủ động nói ra, không để cho ta suy đoán, chí ít cho đến bây giờ, ta còn tin tưởng ngươi."
 
 Đao phủ Hồng Niên quỳ rạp xuống đất, không ngừng khóc.
 
 "Bệ hạ, tiểu... Tiểu nhân không phải tên Hồng Niên, tên thật là Chúc Nghiêu, con riêng của gia tộc họ Chúc." Hồng Niên khóc thút thít nói: "Gia tộc họ Chúc sinh con riêng cũng bình thường."
 
 "Tuy là địa vị trong gia tộc không cao, nhưng cũng có tiền đồ, tiểu nhân có thiên phú cao, gia tộc nhìn ra chỗ dùng, từ đó tiểu nhân chưa từng lộ diện trước mặt người khác, được gia tộc bồi dưỡng bí mật."
 
 "Cho đến ngày tiểu nhân trở thành cường giả tông sư, tiểu nhân tưởng rằng sẽ trở về gia tộc cống hiến, không ngờ có một ngày gia tộc gọi tiểu nhân trở về, bí mật sắp xếp hôn sự cho tiểu nhân, còn sinh hạ một đứa con." "Sau đó gia tộc lệnh cho tiểu nhân ẩn núp bênh cạnh bệ hạ Khương Ly."
Bạn cần đăng nhập để bình luận