Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 559: Mật thư

Chương 559: Mật thưChương 559: Mật thư
 
 Cánh cửa chợt bị đá ra, Ninh Dực cụt tay đi vào.
 
 Tô phi lập tức khiếp đảm, lui sang một bên, nàng cẩn thận chiếu cố Ninh Nguyên Hiến, muốn nàng đối kháng Ninh Dực vì bảo vệ Ninh Nguyên Hiến, nàng vẫn làm không được, nàng sợ chết, nàng không dũng cảm như Biện phi và Chúc phi.
 
 "Tin đại hỉ, chúc mừng phụ vương, chúc mừng phụ vương!"
 
 "Ngài biết không? Thẩm Lãng trở về, hắn đánh trở lại rồi, hơn nữa đã đoạt lại thành Nộ Triều, đoạt lại thành Huyền Vũ, bây giờ toàn bộ hành tỉnh Thiên Nam, nửa hành tỉnh Thiên Bắc đều là của hắn."
 
 "Phụ vương, việc vui lớn như thế, ngài không cao hứng sao?"
 
 Ninh Dực vừa nói vừa ngắm tay Ninh Nguyên Hiến: "Ngài không cần giả ngây giả dại nữa, Thẩm Lãng trở về, người ngài để ý nhất đã trở về. Ngài làm tất cả, chịu khổ như vậy, không phải vì hắn sao?"
 
 "Hiện tại hắn trở về, còn sắp đánh tới kinh thành, tới cứu ngài, lẽ nào ngài vẫn không vui?"
 
 "Phụ vương, con biết ngài giả ngốc, hiện tại không cần giả trang nữa."
 
 Ninh Nguyên Hiến nghe xong, mơ mơ màng màng nói: "Thẩm Lãng trở về? Thẩm Lãng trở về? Tốt, tốt. Thẩm Lãng là ai... Hắn là ai..."
 
 Sau đó hai mắt của ông tán loạn, bắt đầu lải nhải, nói những lời không ai nghe hiểu, dáng vẻ triệt để si ngốc, nước bọt chảy xuống theo khóe miệng.
 
 "Lão gia hỏa, ta biết ngươi đang giả vờ." Ninh Dực gắn giọng nói: "Đừng giả bộ nữa, nếu không ta sẽ chà đạp Tô phi, cho ngươi đội mũ xanh."
 
 Dứt lời, Ninh Dực vọt thẳng đến Tô phi, nắm lấy quần áo của nàng, đè nàng xuống đất.
 
 "Lão gia hỏa, nói cho ta biết ngươi giả điên, không thì ta sẽ giết chết Tô phi."
 
 Ninh Nguyên Hiến vẫn thờ ơ, không ngừng lải nhải, nói ngôn ngữ không ai nghe hiểu.
 
 "Be hạ cứu ta, bệ hạ cứu ta...' Tô phi hô to.
 
 Ninh Nguyên Hiến liếc mắt nhìn qua, ngây ngốc lẩm bẩm.
 
 Ninh Dực buông Tô phi ra, qua đây bóp cổ Ninh Nguyên Hiến, cười lạnh nói: "Lão gia hỏa, ngươi điên rồi, ngươi thật điên rồi. Ta phục, ta phục ngươi!"
 
 "Ngươi cứ tiếp tục giả trang đi, ta nói cho ngươi biết, Thẩm Lãng chọc giận Ninh Thiệu, ông ta chuẩn bị đại khai sát giới, ta sẽ chặt một cánh tay của Ninh Chính, chém đầu một vạn người, tặng cho Thẩm Lãng." "Để cho hắn biết, kết quả của chuyện chọc giận chúng ta."
 
 "Ngươi tiếp tục giả trang đi, một vạn người đang bị giải lên pháp trường, sắp mất đầu, từ xưa đến nay, chưa từng giết qua một vạn người đâu, đầy đủ kích thích!"
 
 "Đám người kia đều chết vì Thẩm Lãng, không phải hắn rất ngạo mạn sao ? Không phải hắn làm được tất cả mọi chuyện sao? Hắn mau tới cứu một vạn người nha, tới cứu Ninh Chính nha, ha ha hai"
 
 Ninh Dực cười xong, nghênh ngang rời đi.
 
 Ninh Dực nói xong sai, một vạn người bị giải lên pháp trường, sắp tiến hành một màn chém đầu, trước nay chưa từng có.
 
 Tràng diện này, không ai muốn nhìn, không ai dám xem, Ninh Thiệu vẫn bức bách dân chúng trong kinh thành, tới quan sát đại điển xử quyết.
 
 Có hai quan giám trảm, một là Ninh Kỳ, gã bị ép buộc tới, người khác chính là công chúa Ninh La, nàng giám thị Ninh Kỳ, bảo đảm xử quyết thuận lợi.
 
 Từ khi bị thê tử của vua Căn hủy dung, nội tâm của nàng đã vặn vẹo, thống hận vua Căng, thống hận Thẩm Lãng, dù cho Thẩm Lãng có ân cứu mạng nàng.
 
 Đồng hồ cát trôi qua, mọi người lắng lặng nín thở, chờ đợi canh ba đến.
 
 Canh giờ vừa đến, lập tức hành hình, chém đầu vạn người.
 
 Dù chưa ai bị giết, toàn bộ pháp trường đã tràn ngập sát khí.
 
 Từ khi Ninh Thiệu thượng vị, hết thảy đều thay đổi, không còn trật tự, bầu trời Việt quốc u ám băng lãnh.
 
 Ngay lúc này, một người nào đó xuất hiện sau lưng, cách Chúc Hoằng Chủ hơi xa."
 
 "Ta là người của Thẩm Lãng bệ hạ, gián điệp Hắc Kính Ti."
 
 Chúc Hoằng Chủ ngồi cách bình phong, thản nhiên nói: "Ngươi tự lộ thân phận, muốn tìm chết sao."
 
 "Đúng vậy, khi ta quyết định để lộ thân phận, chưa từng nghĩ sẽ sống sót."Gián điệp Hắc Kính Ti nói: "Ta tới truyền lời giúp Thẩm Lãng bệ hạ, đưa mật thư cho ngài." Chúc Hoằng Chủ nói: "Lời gì?"
 
 Gián điệp nói: "Không thể thương tổn Ninh Chính điện hạ, lập tức đình chỉ xử quyết."
 
 Chúc Hoằng Chủ thản nhiên nói: "Không thể đình chỉ, mũi tên đã rời cung, đó là ý chỉ của Việt vương, không ai làm trái được."
 
 Gián điệp nói: "Nhưng ngài có thể ngăn cản hết thảy."
 
 Chúc Hoằng Chủ nói: "Ta có thể, nhưng ta sẽ không làm."
 
 Chúc Nhung ở bênh cạnh, cũng nói: "Ninh Chính sẽ bị chặt tay, một vạn người kia nhất định sẽ chết."
 
 Gián điệp nói: "Ngài nhất định sẽ ngăn cản, đây là mật thư của Thẩm Lãng bệ hạ, ngài không nên để cho người thứ hai nhìn thấy, chỉ có thể xem một mình, nếu không hậu quả tự chịu."
 
 Chúc Hoằng Chủ phất tay, có mười mấy tiến lên, tỉ mỉ kiểm tra mật thư.
 
 Sau đó Chúc Hoằng Chủ đeo bao tay lên, toàn thân bọc dày không lọt gió, cầm bức thư của Thẩm Lãng. Thưa của Thẩm Lãng rất ngắn, Chúc Hoằng Chủ chỉ nhìn liếc qua, tức thì sắc mặt kịch biến.
 
 Ông cực tốt đốt cháy bức thư, tiếp đó nhắm hai mắt lại rơi vào trầm tư.
 
 Thời gian trôi qua từng giây, canh ba càng ngày càng gần.
 
 Gián điệp nói: "Thời gian sắp đến, ngài không quyết định, hậu quả tự chịu."
 
 Chúc Hoằng Chủ mở mắt, thản nhiên nói: "Người đâu, lập tức đi ngăn cản xử quyết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận