Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 560: Một kích trí mạng

Chương 560: Một kích trí mạngChương 560: Một kích trí mạng
 
 Chúc Hoàng Chủ vừa dứt lời, mọi người biến sắc.
 
 Vì sao?
 
 Thẩm Lãng cách đây xa mấy ngàn dặm, sao lại có thể ngăn cản Chúc Hoằng Chủ?
 
 Trên thế giới này, rất nhiều người có thể thỏa hiệp với Thẩm Lãng, chỉ có gia tộc họ Chúc không thể.
 
 Then chốt nhất là, chém đầu một vạn người, chặt tay Ninh Chính, bởi Ninh Thiệu muốn tỏ thái độ cường ngạnh, không chỉ để cho Thẩm Lãng nhìn, quan trọng hơn là để cho Đại Viêm nhìn.
 
 Mà bây giờ Chúc Hoằng Chủ ngăn cản, điều này sẽ khiến cho Ninh Thiệu cảm thấy thế nào?
 
 "Vị hiệp sĩ này, ngươi ở lại phủ của ta nghỉ ngơi đi." Chúc Hoằng Chủ nhìn gián điệp Hắc Kính Ti nói.
 
 "Không cần khách khí."
 
 Chúc Hoằng Chủ xoay người đi ra ngoài, nói: "Ta đi bái kiến Việt vương."
 
 Ông trực tiếp mang theo đồ bảo hộ, đi ra bên ngoài, Chúc Nhung đuổi theo, thấp giọng nói: "Phu thân, Thẩm Lãng nói cái gì, lại quan trọng như vậy?”
 
 Chúc Hoằng Chủ gục đầu xuống nói: "Còn nhớ Chúc Nghiêu không?"
 
 Chúc Nhung run lên nói: "Chúc... Chúc Nghiêu làm sao?”
 
 Chúc Nhung đương nhiên biết, đương thời Khương Ly thế lớn, Chúc Nghiêu chính là con cờ của gia tộc.
 
 Vạn nhất Khương Ly thắng lợi, chiếm được thiên hạ, Chúc Nghiêu sẽ trở thành đường sinh cơ của gia tộc. Chuyện đó chẳng khác nào phản bội Đại Viêm, cho nên sau khi Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, gia tộc họ Chúc hạ lệnh cho Chúc Nghiêu, để ông ta bí mật giết sạch thiên tài trong học đường.
 
 Đối phương không làm, gia tộc họ Chúc dự định phái cao thủ đuổi giết Chúc Nghiêu, giết người diệt khẩu, nhưng người kia lại đột nhiên biến mất.
 
 Ngày đó Doanh Nghiễm suất lĩnh đại quân tiến tới học đường trong sơn cốc, phóng hỏa thiêu rụi mọi người bên trong, hơn một ngàn thiên tài, chỉ chạy thoát một phần, còn thừa lại bị thiêu sống.
 
 Không chỉ vậy, hầu như tất cả lão sư đều chết cháy, cho nên cha con Doanh Nghiễm nợ họ Khương cả biển máu. Gia tộc họ Chúc tìm kiếm thật lâu, vẫn không tìm thấy tung tích của Chúc Nghiêu, không khỏi yên lòng, nghĩ rằng người này đã chết trong trận hỏa hoạn. Chúc Nhung thấp giọng nói: "Phụ thân, dù cho Thẩm Lãng tìm được Chúc Nghiêu thì sao? Gia tộc chúng ta da tiêu hủy mọi thứ liên quan đến Chúc Nghiêu, không còn thứ gì chứng mính gia tộc từng đứng hai thuyền."
 
 "Lại nói, không phải hoàng tộc phái Tuyết Ẩn ẩn núp bênh cạnh Khương Ly sao?"
 
 Chúc Hoằng Chủ nói: "Chuyện đó giống nhau sao? Người ta là quân, chúng ta là bề tôi. Ta hỏi ngươi, chúng ta có tư cách gì phái người ẩn núp bênh cạnh Khương Ly?"
 
 "Chúng ta từng mật báo cho hoàng đế bệ hạ sao? Chúng ta là quan văn, chúng ta có thể nắm giữ tình báo sao?" Lời này nói ngay điểm mấu chốt, gia tộc họ Chúc không có tư cách phái gián điệp, chẳng những bọn họ dám, còn phái con tư sinh chạy tới bênh cạnh Khương Ly, đó là chân chính đứng hai thuyền, muốn đầu cơ trục lợi.
 
 Chúc Nhung nghĩ một lát, hỏi: "Thẩm Lãng uy hiếp chúng ta, không ngăn cản xử quyết, hắn sẽ công khai thân phận của Chúc Nghiêu sao?"
 
 Thoáng nghĩ lại, một khi Thẩm Lãng công khai thân phận Chúc Nghiêu, bề ngoài gia tộc họ Chúc sẽ không bị ảnh hưởng gì, nhưng trong lòng hoàng đế sẽ có khúc mắc, nhất là ngay lúc này, gia chủ đang tranh đoạt vị trí thừa tướng nội các ở Viêm kinh.
 
 Hai năm trước, Đại Viêm tân chính thành công, thượng thư đài đổi thành nội các, vì làm diệu tình hình, hoàng đế chọn một lão thần đức cao vọng trọng đảm nhiệm chức vị thừa tướng nội các, gia chủ họ Chúc thì làm phó tướng, ba năm sau sẽ tiếp quản vị trí thừa tướng.
 
 "Chúng ta đang ở trong thời gian then chốt, tuy là đã nắm chắc cái ghế thừa tướng trong tay, một khi xuất hiện tin xấu, dù cho là tin đồn, đều sẽ bị phóng đại, những đối phủ kia sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy."
 
 "Đến lúc đó chúng ta sẽ bị động." Chúc Hoằng Chủ nói: "Một cánh tay của Ninh Chính, tính mạng hơn một vạn người thật chẳng là cái gì."
 
 Chúc Nhung nhíu mày, ông sao lại không biết chỗ lợi hại trong truyện này, nhưng chỉ như vậy, lại để cho gia tộc họ Chúc thỏa hiệp? Có phải hơi uất ức không?
 
 Chúc Hoằng Chủ nói: "Đừng chỉ nghĩ đến danh dự, gia tộc họ Chúc đã đầy đủ uy tín. Danh dự, uy tín đều là giả, quyền thế nằm trong tay mới là thật. Hơn nữa Thẩm Lãng không chỉ dùng Chúc Nghiêu uy hiếp chúng ta."
 
 "Hắn còn ra một kích trí mạng!"
 
 "Còn chuyện gì?" Chúc Nhung kinh ngạc hỏi.
 
 Chúc Hoằng Chủ nói: "Thân phận của Hồng Tuyết."
 
 Lời này vừa ra, mặt sắc của Chúc Nhung triệt để kịch biến, thậm chí đứng bất động một chỗ. Địa vị của Chúc Hồng Tuyết ở trong gia tộc như mặt trời, võ đạo thiên phú rất cao, hơn nữa tương lai sẽ trở thành đầu lĩnh thứ hai của Thiên Nhai Hải các, vị trí này còn hơn xa thừa tướng Việt quốc.
 
 Bởi vì sau khi tiêu diệt Thẩm Lãng, Đại Viêm sẽ liên hợp sáu thế lực siêu thoát, tiến hành phong tỏa thiên hạ một lần nữa, địa vị của Thiên Nhai Hải các sẽ đề thăng, cho nên Chúc Hồng Tuyết không thể xảy ra chuyện.
 
 Nếu lúc này thân phận của Chúc Hồng Tuyết bị tuôn ra, tất cả mọi thứ sẽ thay đổi, thậm khí khó mà giữ vững cái ghế thủ lĩnh thứ hai trong Thiên Nhai Hải các.
 
 Lúc lâu sau, Chúc Nhung nghiến răng nói: "Chúc Hồng Tuyết là con của ta, ai muốn thay đổi sẽ chết!"
 
 Chúc Hoằng Chủ nói: "Ngươi biết nguyên nhân rồi đó, Thẩm Lãng muốn giao dịch với ta, trước khi hắn tới kinh thành quyết chiến, không được đả thương những người liên quan đến hắn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận