Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chuong 576: Tuong da

Chuong 576: Tuong daChuong 576: Tuong da
 
 Tham Lãng không gấp xuống đảo, tiến hành quan sát ở phía trên.
 
 Từ lúc sử dụng hắc tử đạn đến nay đã qua nửa tháng, virus trên đảo đều chết hết.
 
 Hòn đảo này tương tự đảo Niết Bàn của Thẩm Lãng, khu rừng rậm rạp bao phủ cả hòn đảo, không có bến tàu, nhìn bề ngoài không thể phát hiện bên trên đảo có căn cứ bí mật.
 
 Chung quanh hòn đảo có rất nhiều đá ngầm, mọc thành bụi, thuyền không thể đến gần.
 
 Nếu không có khinh khí cầu, bọn hắn vô pháp tìm được căn cứ bí mật này, coi như may mắn phát hiện, cũng không thể đánh vào, bởi vì vũ khí và võ công của bọn họ quá cao.
 
 "Không biết trên đảo vì sao không có một con động vật nào." Hela nói.
 
 Thẩm Lãng bay tới giữa hòn đảo, nhìn thấy căn cứ bí mật bên dưới, có một bức tường vây quanh, diệt tích khoảng 1500m, bức tường cao tầm 8m, cực kỳ dày, dùng đá lớn xếp thành, phần mỏng nhất là 5m, phần dày nhất lên tới 11m.
 
 Tường rào này quá dày, đến mức đạn pháo mới của Thẩm Lãng cũng không phá nổi, đủ thấy gia tộc họ Chúc vận dụng bao nhiêu sức người và vật tư để xây dựng, tạo ra phòng thủ kiên cố dị thường.
 
 "Trên bức tường này vốn có mấy chục cái cường nỏ, nhưng bọn chúng đã phá hủy, không để lại cho chúng ta." Hela nói: "Cung tiễn cũng rất mạnh, nếu không có hắc tử đạn, chúng ta khó mà công phá căn cứ này."
 
 Đánh giá như thế rất đáng sợ, Thẩm Lãng có tám ngàn chiến binh Amazon, ngay cả căn cứ bí mật của gia tộc họ Chúc còn đánh không nổi, vậy đụng độ thế lực siêu thoát thì sao?
 
 "Cái gì hủy được đều hủy, không thì giấu trong mật thất." Hela thở dài nói: "Chúng ta không lấy được thứ gì."
 
 Mở ra cánh cửa thật dầy, Thẩm Lãng tiến vào bên trong căn cứ.
 
 Hắn bị mười mấy bức tượng hấp dẫn ánh mắt, không khỏi hỏi: 'Hồng Niên tông sư, lúc ngươi còn ở đây, có mấy bức tượng này không?"
 
 Đao phủ Hồng Niên chính là Chúc Nghiêu, con tư sinh của gia tộc họ Chúc: "Có."
 
 Thế giới này tỉ lệ trùng tên khá cao, Ngô vương tên Ngô Khải, thúc thúc của Ninh Nguyên Hiến tên là Ninh Khải, Trấn Tây hầu tên là Xung Nghiêu, tên thật của đao phủ cũng là Chúc Nghiêu.
 
 Chuyện này cũng bình thường, trung quốc cổ đại cũng có xác suất trùng tên rất cao, đặc biệt là trong thời kỳ người ta thích đặt tên chỉ có một chữ, tỷ như Hoàng Trung, Triệu Trung, Hàn Trung, vân vân... Hoàng đế Minh triều không thích bị trùng tên, cho nên tiêm tòi nghiên cứu chữ lạ, thậm chí còn tạo ra những chữ không tồn tại, tỷ như Chu Chí Hằng, Chu Ân Mạnh, nếu ngươi còn trùng tên, thì ngươi ngưu bức.
 
 Thẩm Lãng nhìn kỹ những bức tượng, sở dĩ cảm thấy kỳ quái, bởi vì bức tượng không cao, chỉ có 2m.
 
 Phần lớn bức tượng thượng cổ đều rất cao lớn, nhưng mấy bức tượng này chỉ cao hơn người bình thường chút ít, không chỉ thế, bức tượng còn sinh động như thật, phảng phất như người sống biến thành tượng đá.
 
 Không khỏi làm cho Thẩm Lãng nhớ tới truyền thuyết về nữ vương Medusa, bất kỳ người nào nhìn thấy ánh mắt của nàng, đều sẽ biến thành đá.
 
 Thẩm Lãng dùng đôi mắt x quang quét hình bức tượng, lập tức bị hu dọa kêu to một tiếng.
 
 Bức tượng là đá, nhưng bên trong bức tượng lại hoàn chỉnh, có khung xương, có ngũ tạng, lục phủ, còn có não. Thứ... Thứ này tuyệt không phải là tượng đá bình thường, mà là người thượng cổ hoá thạch.
 
 Mọi người đều biết, chỉ có xương cốt mới có khả năng hoá thạch, da thịt và ngũ tạng lục phủ sẽ thối rữa, mười mấy bức tượng này dĩ nhiên lại hoàn chỉnh hóa thạch, chẳng lẽ bị biến thành đá trong nhát mắt?
 
 Không thể tưởng tượng nổi!
 
 Bên trong căn cứ bí mật còn có một tòa tháp Phật, Thẩm Lãng nhìn thoáng quan liền đoán được, tòa pháp này chỉ có mấy ngàn tuổi thôi, không phải kiến trúc thời thượng cổ.
 
 Nhất định là có người phát hiện ra mấy bức tượng này, cho nên mới xây một cái tháp Phật ở đây.
 
 "Di tích ở dưới đất, đi vào từ chỗ này." Hela nói: "Cánh cửa này do Chúc thị làm ra, bị chúng ta cho nổ."
 
 Bước lên bật thang đi xuống, Thẩm Lãng tiến vào bên trong di tích.
 
 Hai bên lối đi có mấy chục hang động, bên trong có giường chiếu, có những vật dụng hằng ngày khác, là chỗ ở của các học sĩ, còn có mười mấy cái hang động mới được đào ra.
 
 Mười lăm phút sau, bọn hắn đi tới cuối đường, nơi này là một đại sảnh, diện tích khoảng 100m.
 
 Mặt nền lát đá cẩm thạch trắng như tuyết, bức tường chung quanh cũng ốp đá cẩm thạch trăm sắc, chiếu sáng đại sảnh như ban ngày.
 
 Vật thấp sáng đại sảnh không phải dạ minh châu, cũng không phải ngọn nến, mà là có vô số chiếc gương, dẫn ánh nắng từ bên ngoài vào đây, chiếu lên đá cẩm thạch, tỏa ra ánh sáng lắp lánh long lanh.
 
 Thẩm Lãng quan sát thật lâu, ngẩm ra một suy đoán, đây không phải là một di tích thượng cổ. Hắn gặp qua một ít di tích thượng cổ, cái nhỏ nhất ở tộc Sa Man, đại khái mấy chục km, Phù Đồ sơn phát hiện một cái di tích ở vùng biển phía nam, diện tích cực kỳ to lớn, cụ thể bao nhiêu Thẩm Lãng cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận