Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 592: Không dám hi vọng

Chương 592: Không dám hi vọngChương 592: Không dám hi vọng
 
 Chủ nhân của trang viên, từng là gia nô của Ngô Trực, bởi vì lập quân công, nên được thăng quan lên tướng quân lục phẩm, sau đó về hưu, quay lại cố hương, trở thành một địa chủ, mua một trang viên không lớn không nhỏ.
 
 Vụ án này nhất định sẽ diễn biến thành vụ án cướp đất, xem mạng người như cỏ rác.
 
 Nếu đúng như suy đoán, người chết sẽ càng ngày càng nhiều, càng tra càng lớn, số lượng đất bị cướp sẽ lên đến mấy trăm vạn mẫu đất, người chết cũng sẽ lên đến mấy trăm, hoặc hơn ngàn người.
 
 Nói chung, ngọn lửa này sẽ đốt tới đầu của Ngô Trực, ông sẽ trở thành hắc thủ sau màn, cầm đầu mưu tính chuyện cướp đất, khiến cho vô số dân chúng trôi giạt khắp nơi.
 
 Ngô Trực! Người cũng như tên. Ông là một người thẳng thắn chính trực, chưa từng tham ô, không có nhiều trang viên và đất đai.
 
 Nhưng ông đảm nhiệm Xu Mật Sứ hơn hai mươi năm, dưới trướng có bao nhiêu tướng lĩnh? Bao nhiêu môn sinh? Hơn nữa mấy năm qua, Ngô vương vì chèn ép quan văn, nên cố gắng đề cao địa vị của quan võ, cho nên về chuyện này, có thôn tính đất đai, có bất công hay không? Nhất định là có.
 
 "Bây giờ phần lớn quan văn đều nghiêng về phía Nội Các, đám lửa này sẽ đốt lên đầu quan võ, nhất là vương tộc chúng ta." Ngô Mục nói: "Vụ án này sẽ biến thành đại án, làm cho người nghe phải kinh sợ, lần này bọn chúng quyết tâm kéo vương thúc xuống đài, thừa cơ hội đó, nhúng tay vào binh quyền."
 
 Ngô U nói: "Viêm Kinh đã lên tiếng, Thượng Thư đài huỷ bỏ hai năm rồi, kế tiếp đến lúc Xu Mật viện bị xóa bỏ. Xu Mật sứ sẽ được đưa vào Nội Các, Xu Mật phó sứ và những người còn lại sẽ được đưa vào binh bộ, sau đó Nội Các sẽ chi phối binh bộ."
 
 "Bọn chúng lại dùng nước sôi nấu ếch." Ngô vương nói: "Vị hoàng đế chí cao vô thượng kia nóng lòng tới vậy sao? Tựa như muốn làm xong tất cả, khi bản thân còn ngồi trên ngôi! Cả đời này, đối phương đã đủ cao lớn, công tích vĩ đại, tại sao không để lại một vài chuyện cho hậu nhân làm?"
 
 Ngô Mục nói: "Bệ hại Chẳng lẽ chúng ta khoanh tay chịu chết sao?"
 
 Ngô vương nói: "Đại Viêm quá mạnh, dễ dàng nghiên chết chúng ta, hơn nữa chúng ta còn giáp giới với Đại Viêm, quả thật là bi kịch, chống lại là muốn chết, không chống lại là chờ chết."
 
 Ngô U rút ra một phần tình báo, đưa cho Ngô vương, nhẹ giọng nói: "Đây là tin tức tại Việt quốc, Thẩm Lãng dẫn quân tiến tới Việt kinh. Những nơi đi qua, vạn dân hưởng ứng, dân tâm hướng về họ Khương."
 
 Ngô vương nói: "Các ngươi nghĩ sao về trận chiến này, ai thắng ai thua?"
 
 Ngô Mục nói: "Thẩm Lãng chỉ có hai vạn quân. Ninh Thiệu và gia tộc họ Chúc có bốn mươi vạn quân, hội Ẩn Nguyên có hai vạn Thiết Huyết quân, Thông Thiên tự có một vạn tăng binh, Thiên Nhai Hải các có hai vạn Huyết Hồn quân. Thần mong muốn Thẩm Lãng thắng, nhưng quân lực cách nhau quá xa, cơ hội quá nhỏ, không dám hi vọng."
 
 Ngô U nói: "Thần cũng thấy trận chiến này, không có hi vọng!"
 
 Ngô vương nói: "Trận chiến này, không chỉ quyết định vận mệnh của Việt quốc, quyết định vận mệnh của Thẩm Lãng, còn quyết định vận mệnh của Ngô quốc. Nhưng ta cũng không dám hi vọng Thẩm Lãng sẽ thắng."
 
 "Bất quá... Trận chiến này là hi vọng của tất cả chúng ta, một khi Thẩm Lãng thắng, mặt trời mới sẽ mọc lên, Ngô quốc và Sở quốc sẽ được cơ hội thở dốc, được cơ hội để phản kháng. Nếu như thua, chúng ta đều sẽ chết."
 
 "Nếu trên đời này có thần phật, ta thành tâm cầu nguyện cho Thẩm Lãng thắng lợi." Ngô vương thở dài nói: "Nếu Thẩm Lãng thắng trận này, ta cam đoan mình là người đầu tiên đứng lên hưởng ứng, sắc phong Ngô U là công chúa, đưa ngươi và Tiểu Báo đến thành Nộ Triều, dùng nghi thức của công chúa ga ngươi cho Kim Sĩ Anh"
 
 "Ta không lấy tên khốn kiếp kia." Ngô U nghe vậy, khuôn mặt đỏ lên.
 
 Ngô vương nói: "Kim Sĩ Anh không phải tên khốn kiếp, từng bởi vì đố ky, đã xém chút lạc lối, nhưng cuối cùng vẫn thủ vững bản thân, bây giờ nhân phẩm đã kiên cố không gì đả động nổi. Hơn nữa, Kim Sĩ Anh là nghĩa huynh của Kim Mộc Lan, tương lai ít nhất là một Hầu tước, ngươi gã cho người ta, cũng không thiệt thòi."
 
 Ngô Mục nói: "Vì Ngô quốc, ngươi phải lấy chồng, đó là biểu thị lập trường, chúng ta sẽ chống lại Đại Viêm." Vương đô Sở quốc.
 
 Sở vương đứng trước địa đồ, chưa từng rời đi, thỉnh thoảng sẽ hỏi: "Be hạ Thẩm Lãng đến đâu rồi?"
 
 Thái sư Lý Huyền Kỳ nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng đã tới Việt kinh, không lâu nữa trận chiến sẽ nổ ra."
 
 Sở vương nắm chặt tay, nói: "Lão sư! Ta muốn phái một chi quân tinh nhuệ đi trợ giúp bệ hạ Thẩm Lãng."
 
 Vừa dứt lời, Lý Huyền Kỳ lập tức quỳ xuống, dập đầu nói: "Tuyệt đối không thể, xin bệ hạ nghĩ lại."
 
 "Quả nhân không cam lòng!" Sở vương quát ầm lên: "Đại Viêm mưu hại phụ vương, bức bách quả nhân xoá bỏ Thượng Thư đài. Ba tể tướng Thượng Thư đài đều chết oan, quả nhân bị ép phải giết chết hai vị trung thần. Bây giờ Nội Các đã nằm trong tay Đại Viêm, bọn họ lại nhắm vào vương hậu của quả nhân, muốn ta phế hậu, cưới tiện nhân Phù Đồ sơn kia. Ta còn là vương một quốc sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận