Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 596: Độc kế

Chương 596: Độc kếChương 596: Độc kế
 
 Changlsgia đầu hàng? Bên trong thành có mai phục sao?
 
 Khả năng này không lớn, bởi vì không hợp phong cách của gia tộc họ Xung.
 
 Nhân tâm thiên hạ hướng về họ Khương chứ không phải họ Cơ, nhất là ba quốc gia tại phía nam.
 
 Trong hai năm qua, Ninh Thiệu và gia tộc họ Chúc nhiều lần đề nghị Xung Nghiêu tái nhậm chức, nhưng đều bị cự tuyệt, mỗi một cự tuyệt đều lấy lý do vô cùng khiêm tốn.
 
 Mà lần này Xung Nghiêu thật sự không còn cách nào cự tuyệt, không thì sẽ phạm vào tội đồng lõa với Thẩm Lãng, gia tộc họ Xung sẽ rơi vào hạ tràng diệt tộc.
 
 Nhưng tận sâu trong lòng, gia tộc họ Xung chưa chắc không hy vọng Thẩm Lãng chiến thắng, một là vì bị Ninh Nguyên Hiến lây nhiễm, hai năm trước họ Xung đại bại, Ninh Nguyên Hiến lại không giết.
 
 Hai là vì gia tộc họ Xung không có giá trị gì, để cho Đại Viêm lợi dụng.
 
 Cho nên Xung Nghiêu dự định dùng mạng của mình, đổi lấy bình an cho gia tộc, sớm đã có tâm chết.
 
 Nếu thật là giả hàng, toàn bộ nồng cốt trong gia tộc, nên ra quỳ gối trước mặt Thẩm Lãng mới đúng sao?
 
 "Vì sao?" Thẩm Lãng hỏi: "Đêm qua ngươi muốn đánh một trận, mặc cho số phận."
 
 Chủng Nghiêu run rẩy nói: "Trong thành bị nhiễm bệnh dịch quỷ dị, Thẩm Lãng bệ hạ... Dám nhận chúng ta không?”
 
 Trong nháy mắt, Thẩm Lãng kinh ngạc ngây người! Cái này, cái này thật mất nhân tính, người ra tay bị điên rồi Sao.
 
 Thẩm Lãng nhiều lần dùng Hắc Tử đạn diệt địch, nhưng mỗi lần dùng, đều chuẩn bị cực kỳ kĩ càng, hơn nữa cách xa chỗ dân chúng sinh sống, bảo đảm không lây nhiễm người vô tội.
 
 Mà tám vạn quân trong tay Xung Nghiêu, thuộc về Ninh Thiệu, tuy bản tâm hướng về phía hắn, nhưng không có dấu hiệu phản bội, bây giờ có người dùng bệnh dịch, giết tám vạn quân này.
 
 Đứa nào làm? Ninh Thiệu hay là gia tộc họ Chúc?
 
 Thẩm Lãng nghĩ một lát, khả năng lớn do Ninh Thiệu làm, này người là tên điên, triệt để điên từ đầu xuống chân. Hơn nữa kế sách này, quả thực cực kỳ độc ác.
 
 Thứ nhất, Ninh Thiệu chắc chắn biết Thẩm Lãng muốn chiếm khu vực săn bắn làm pháo đài, hiện tại trong khu vực săn bắn bạo phát bệnh dịch, Thẩm Lãng còn dám dẫn quân chiếm giữ sao? Thứ hai, tám vạn quân này không phải hướng về ngươi sao? Hiện tại bọn họ bị nhiễm dịch rồi, ngươi sẽ làm sao đây? Chấp nhận bọn họ đầu hàng không? Nếu chấp nhận, bọn họ sẽ trở thành gánh nặng của ngươi, không chấp nhận thì ngươi sẽ biến thành kẻ máu lạnh, nhân tâm không hướng về phía ngươi nữa.
 
 Thứ ba, Ninh Thiệu biết dân chúng kinh đô hướng về Thẩm Lãng, mấy chục vạn binh sĩ cũng hướng về phía hắn, một chiêu này, dùng để đoạn tuyệt suy nghĩ đầu hàng của binh sĩ. Không cần biết hắn chấp nhận hay không, quân của hắn cũng sẽ có khả ngăn bị nhiễm bệnh dịch, ai còn dám đầu hàng? Các ngươi không sợ bị nhiễm bệnh dịch sao?
 
 Thứ tư, dân chúng kinh đô đều hướng về phía ngươi, không phải ngươi nên bảo vệ bọn họ sao? Nếu ngươi để cho tám vạn quân bị nhiễm dịch đi ra ngoài, sẽ có bao nhiêu dân chúng bị lây nhiễm, chết bao nhiêu người? Nếu ngươi vẫn muốn bảo vệ những người này, vậy ngươi phải chữa trị cho bọn họ, thế thì bọn họ sẽ trở thành quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng sẽ lây nhiễm hai vạn quân của ngươi.
 
 Nhưng Ninh Thiệu, ngươi làm như thế, không lo lắng kinh đô bị lây nhiễm luôn sao? Không lo lắng hai mươi lăm vạn quân của ngươi bị nhiễm dịch luôn sao? Ngươi là vương của Việt quốc đó!
 
 Rất nhanh sau đó, Thẩm Lãng suy nghĩ thông, Ninh Thiệu thật không để bụng, bởi vì quân đội chân chính thuộc về đối phương, không có bao nhiêu.
 
 Bây giờ mấy chục vạn đại quân, thuộc về Thiên Nhai Hải các, thuộc về hội Ẩn Nguyên, đối phương cũng ước rằng Thẩm Lãng và đám quân đội này đều bị nhiễm dịch mà chết.
 
 Này người quá hung ác, quá điên cuồng, nghĩ mà rợn cả người.
 
 Thảo nào Xung Nghiêu chọn đầu hàng, Ninh Thiệu không xem gia tộc họ Xung thành pháo hôi, mà xem như độc tố.
 
 Xung Nghiêu vốn muốn đánh một trận, dùng tính mạng của mình biểu thị lòng trung thành, nhưng gặp phải chuyện này, ngươi muốn giết cả tộc nhà ta, ta còn biểu đạt lòng trung thành cái rắm.
 
 Thẩm Lãng hỏi: "Bệnh gì?"
 
 Xung Nghiêu lắc đầu nói: "Không biết."
 
 Thẩm Lãng lại hỏi: "Phát bệnh lúc nào?"
 
 Xung Nghiêu nói: "Hai ngày trước, khí trời nóng bức, thần chỉ nghĩ bị sốt cũng bình thường. Nhưng từ hôm qua, số người bị bệnh tăng nhanh, bệnh tình nặng hơn, nôn mửa và tiêu chảy. Chúng ta... Tưởng rằng do bệ hạ làm ra." Lời này vừa ra, Xung Sư Sư đỏ mặt, bởi vì do nàng nói lời này.
 
 Xung Nghiêu nói: "Nhưng mà hôm qua, Niên công công tới tìm, cử chỉ hơi quái lạ, vô cùng cẩn thận, giữ khoảng cách khi nói chuyện với thần, còn dùng khăn che lại mũi miệng." Thẩm Lãng lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
 
 Xung Nghiêu nói: "Tối hôm qua, thần không thể chợp mắt, mới đi tuần tra trong quân, phát hiện có người ném đồ xuống giếng, bắt người đó tra khảo, mới biết đáp án, nhưng mà thần không tin. Sáng sớm hôm nay thức dậy, rất
 
 nhiều binh lính ngã bệnh, hôm qua chỉ có mấy trăm người, hôm nay lên tới năm ngàn người, làm cho thần không thể không tin."
Bạn cần đăng nhập để bình luận