Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế

Chương 679: Áo giáp mới

Chương 679: Áo giáp mớiChương 679: Áo giáp mới
 
 Thiên Nhai Hải các và Phù Đồ sơn không giống nhau, Phù Da sơn sở hữu một vùng biển rộng lớn, mực nước biển hàng năm đều dâng cao, chỉ cần nơi nào bị nước biển bao phủ, đều trở thành lãnh thổ của Phù Đồ sơn, không chỉ vậy, Phù Đồ sơn còn có rất nhiều thành trì nằm rải rác tại biên giới các nước.
 
 Nhưng Thiên Nhai Hải các có lẽ chỉ có duy nhất một khu nhà này, diện tích không nhỏ, quy mô lại chỉ tương đương một trường đại học thời hiện đại, làm sao chống đỡ nổi một thế lực cường đại như vậy?
 
 Không nói những thứ khác, chỉ riêng áo giáp của Huyết Hồn quân đã cần một hệ thống công nghiệp khổng lồ để sản xuất, lúc tấn công Đại Nam và tộc Sa Man đều do là công lao của Chúc Hồng Tuyết.
 
 Di tích thượng cổ của tộc Sa Man từ đó vào trong tay Thiên Nhai Hải các, nhưng di tích đó không lớn, hiện tại vẫn đang trong quá trình khai thác.
 
 Vì vậy, Thẩm Lãng vẫn luôn hoài nghi, thậm chí không phải hoài nghi, mà hắn khẳng định, Thiên Nhai Hải các có hai địa điểm, một địa điểm nằm trên mặt đất, chính là thánh địa của tri thức, mà mọi người nhìn thấy được.
 
 Còn một địa điểm nữa nằm tại chỗ bí mật, đó mới chính là Thiên Nhai Hải các thật sự.
 
 Thiên Nhai Hải các trên mặt đất giống như một thư viện khổng lồ, rất nhiều học sĩ dạy học tại đây, còn có rất nhiều thanh niên đến đây học tập, nơi này thật rất giống một thánh địa.
 
 Còn Thiên Nhai Hải các ẩn mình trong bóng tối, mới thật sự gánh vác trọng trách phát triển thế lực.
 
 Trương Xuân Hoa từng sống tại Thiên Nhai Hải các một thời gian, còn tham gia bộ phận nghiên cứu sinh mệnh, cơ cấu cốt lõi của Thiên Nhai Hải các, nhưng theo ký ức của nàng, nàng chưa từng nhìn thấy mặt trời.
 
 Thẩm Lãng chợt nhớ đến học viện trong Fallout 4, toàn bộ thế lực đều nằm dưới lòng đất.
 
 Vì vậy, việc hắn phái pháo binh và thuyền chiến đến tấn công Thiên Nhai Hải các, hoàn toàn chỉ để thăm dò, mặt khác để thử nghiệm các loại vũ khí.
 
 "Âm, ầm, ầm.." Pháo binh không ngừng oanh tạc.
 
 "Vèo, vèo, vèo... Hơn một trăm viên đạn pháo lao về phía Thiên Nhai Hải các, nhưng không làm nên chuyện gì. Sau mấy chục loạt pháo kích, Thiên Nhai Hải các vẫn nguyên vẹn, đừng nói tạo ra một lỗ hổng, ngay cả đá cẩm thạch trắng tinh cũng không bị ám đen, vẫn sáng bóng như mới, thật khiến người ta phải kinh ngạc.
 
 Quân đội của Thẩm Lãng thử mọi cách, vẫn không thể nào phá vỡ được Thiên Nhai Hải các, dù chỉ là Thiên Nhai Hải các nằm trên mặt đất.
 
 Pháo kích vẫn tiếp tục, lão giả quét sân vẫn tiếp tục quét rác, chỉ có lão giả gác cổng thì không chịu nổi tiếng ồn. "Ôi chao ôi, ồn chết người, ồn chết người, còn để cho người ta ngủ hay không?" Lão lẩm bẩm, sau đó nhét hai cục bông vào tai, tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
 
 Bên trong Thiên Nhai Hải các, tất cả học sĩ vẫn tiếp tục làm việc của mình, thậm chí nghe tiếng pháo oanh tạc bên ngoài, bọn họ đi vệ sinh cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
 
 Nữ học sĩ Trương Ngọc Âm lại trở nên im lặng, lang lặng sắp xếp sách vở, nhưng trong lòng nàng lại dâng lên một tiếng thở dài: "Thẩm Lãng, đừng lãng phí thời gian nữa."
 
 Tuy nàng hung hăng, ngạo mạn tại Thiên Nhai Hải các, dường như tất cả học sĩ đều sợ nàng, nhưng nàng biết, bản thân mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé, dù ở trong thư viện này cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
 
 Bề ngoài nàng chỉ cần gầm lên một tiếng, tất cả học sĩ đều run rẩy, cúi đầu nghe theo, nhưng chỉ cần nàng dám nói một lời tốt cho Thẩm Lãng, chỉ cần lập trường hơi lệch lạc chút, sẽ gặp phải tai họa ngập đầu, không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.
 
 Tất nhiên, nàng sẽ không bị giết, bởi cái chết sẽ tốt hơn, kết cuộc đáng sợ nhất, nàng sẽ bị lôi đi làm vật thí nghiệm, chịu đủ mọi loại tra tấn.
 
 Tại một nơi nào đó dưới lòng đất, có một thành trì ngầm khổng lồ, đây chính là một di tích thượng cổ.
 
 Nếu chỉ nhìn bằng mắt thường, rất khó nhận ra đây là dưới lòng đất, bởi vì nơi này sáng như ban ngày.
 
 Đại sư rèn của Thiên Nhai Hải các đang thử nghiệm bộ áo giáp mới, công chúa Ninh Hàn đến thị sát, đi bên cạnh nàng là tướng quân Ninh Bạt, thống lĩnh Huyết Hồn quân.
 
 "Trước kia áo giáp chỉ có một lớp hợp kim, hiện tại có ba lớp, bên ngoài được phủ một lớp vonfram, như vậy sẽ chống đỡ được hầu hết kim loại, độ cứng của nó cao nhất trong số các kim loại trên thế giới này, nhiệt độ nóng chảy còn lên đến năm ngàn độ c, đạn nhiệt nhôm của Thẩm Lãng và Hỏa tiễn Địa Ngục không thể xuyên thủng." "Bắt đầu thí nghiệm."
 
 an nhiệt nhôm, khai hỏa!"
 
 "Âm!" Một tiếng nổ lớn vang lên, một đám lửa khổng lồ bùng lên, bao trùm toàn bộ áo giáp mới.
 
 Quả nhiên, bộ áo giáp mới vẫn nguyên vẹn, không bị thiêu rụi.
 
 "Chúng ta không có Hỏa tiễn Địa Ngục của Thẩm Lãng, nhưng có thể dùng vật liệu tương tự để thay thế." "Chuẩn bị Liệt Diễm tiễn, bắn!" "Vèo, vèo, vèo....
 
 Mấy chục mũi tên lao tới với tốc độ kinh người, nhanh hơn cả mũi tên bình thường của Thẩm Lãng rất nhiều. "Âm, ầm, ầm.." Những mũi tên Liệt Diễm bắn trúng áo giáp mới, lập tức bốc cháy dữ dội, nhiệt độ ngọn lửa lên tới ba, bốn ngàn độ, cháy suốt hai mươi giây. Kết quả áo giáp mới vẫn nguyên vẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận