Sủng Phi Trùng Sinh
Chương 56
Cố Loan mặc váy hỷ phục thật dài, bị Triệu Quỳ đặt ở trêи lưng ngựa, trước sau đều không có vật để vịn, nàng chỉ có thể khẩn trương bắt lấy áo bào Triệu Quỳ, dựa vào trong n.g.ự.c hắn.
“Xảy ra chuyện gì?” Hoàn toàn không biết gì cả, dưới lớp khăn đội đầu của tân nương, Cố Loan bất an hỏi.
Eo nhỏ tinh tế của nàng trong cánh tay, giọng nói nhỏ bé yếu ớt lại càng dễ kϊƈɦ thích ý muốn bảo vệ của nam nhân, Triệu Quỳ ôm chặt kiều thê, thấp giọng giải thích nói: “Lúc đến có người hành thích, đã bị ta đánh chết, nhạc phụ lo lắng trêи đường trở về lại gặp thích khách, muốn tự mình đưa gả.”
Thân thể Cố Loan cứng đờ, thích khách, là Thái tử phái tới? Chỉ có Thái tử, mới không muốn Triệu Quỳ còn sống cưới được nàng nhất.
Cố Loan nhất thời lý giải Triệu Quỳ vì sao muốn ôm nàng lên ngựa.
“Để phụ thân trở về đi, ta tin tưởng vương gia.” Suy nghĩ một lát, Cố Loan nhỏ giọng nói với Triệu Quỳ, nhạc phụ đưa gả, quá không hợp quy củ, Cố Loan không muốn phụ thân liên lụy quá sâu.
Chính tai nghe nàng nói tin hắn, Triệu Quỳ cười, cánh tay đang vòng quanh eo Cố Loan đưa hai tay ôm quyền với Cố Sùng Nghiêm, Triệu Quỳ cất cao giọng nói: “Nhạc phụ xin dừng bước, sau ba ngày bản vương lại đến đến thăm.”
Cố Sùng Nghiêm nghiêm túc nắm chặt dây cương.
Cố Đình tiến lên khuyên nhủ: “Phụ thân đi vào đi, con sẽ bảo vệ tốt muội muội.”
Tân khách cũng đi theo thuyết phục, Cố Sùng Nghiêm bất đắc dĩ, đành phải xuống ngựa.
Triệu Quỳ ôm Cố Loan đi trước kiệu hoa, liền suất lĩnh đón đội ngũ đón dâu về Ninh Vương phủ.
Trêи đường bách tính vây xem dần dần nhiều hơn, trông thấy Ninh Vương điện hạ ôm tân vương phi, khóe môi vểnh lên, tuyệt không phải khuôn mặt lạnh lùng lúc đến, có người liền cười nói: “Nghe nói Ninh Vương điện hạ không cười, nhìn đi, hôm nay cưới Vương phi, vương gia cười có bao nhiêu tuấn tú.”
Đám người nhìn lên, đúng rồi, khóe miệng Ninh Vương điện hạ là vểnh lên!
Tiếng cười vang truyền đến trêи ngựa, cách khăn tân nương Cố Loan đều nghe thấy được, lại không cách nào tưởng tượng được bộ dạng Triệu Quỳ cười lên.
“A Loan đoán, vì sao ta cười.” Cằm Triệu Quỳ gần sát đỉnh đầu Cố Loan, giật giật bờ môi khó mà phát hiện.
Cố Loan hơi lắc đầu.
Triệu Quỳ liền nhẹ nhàng thổi một ngụm khí lên khăn đội đầu bên tai nàng: “Ta đang cười, Ninh vương phi có eo nhỏ.”
Nói xong, cánh tay hắn nắm chặt, đại thủ vòng qua eo Cố Loan, dễ dàng đụng phải chính mình.
Người nhiều như biển, thế mà hắn lại nói loại lời này trước mặt mọi người, Cố Loan đỏ mặt, vô thức muốn di chuyển người ra ngoài, Triệu Quỳ phát giác, lập tức nắm chặt nàng: “Chớ lộn xộn.”
Cố Loan sợ hắn tiếp tục hồ nháo, lo lắng mà nói: “Vương gia cẩn thận thích khách.”
“Gọi biểu ca.” Cánh tay Triệu Quỳ chế trụ eo nàng, thử thăm dò gãi gãi.
Cố Loan sợ nhột, càng sợ động tác lớn bị bách tính phát giác, lập tức cái gì cũng không dám nói cũng không dám làm, thuận theo hắn để hắn ôm.
Triệu Quỳ rất hưởng thụ nàng y như chim non nép vào người, nhưng mắt hắn, cũng thời thời khắc khắc lưu ý hai bên đường.
Thích khách chỉ có một đợt, đội ngũ đón dâu trêи đường trở về, cực kỳ thuận lợi, ngược lại là lúc đi đến nửa đường, thị vệ vương phủ đến báo, nói Long Khánh Đế nghe nói nhi tử gặp được thích khách, tự mình đến vương phủ chờ xem lễ.
Triệu Quỳ bất đắc dĩ, nhạc phụ cùng phụ hoàng, thật không hổ là biểu huynh đệ ruột, vì nhi nữ, đều không thèm để lễ tiết vào mắt.
Ninh Vương phủ.
Long Khánh Đế ngồi ngay ngắn ở phòng chủ vị, sắc mặt âm trầm nhìn nhi tử nữ nhi hai bên, nhất là Thái tử.
Thái tử buông thõng tầm mắt, thần sắc như thường, hắn dám an bài thích khách, liền không sợ lưu lại đối chứng, Thái tử chỉ hận Triệu Quỳ chưa chết!
“Thích khách dám hành thích Quỳ nhi, thì cũng dám hành thích các ngươi, ngày mai trẫm sẽ an bài hai thị vệ thϊế͙p͙ thân bảo hộ các ngươi, cho đến khi tra ra thích khách mới thôi.” Nhìn chằm chằm Thái tử, Long Khánh Đế lạnh lùng thốt lên.
Nói là thị vệ, kì thực là giám sát, Long Khánh Đế ngược lại muốn xem xem, ai còn dám giở trò ngay dưới mắt hắn.
“Đa tạ phụ hoàng quan tâm.” Thân là huynh trưởng, Thái tử dẫn đầu tạ ơn.
Long Khánh Đế cũng đã có quyết định, đừng để hắn bắt được thích khách đúng là thủ hạ của Thái tử, bằng không hắn chắc chắn đổi Thái tử, cho Quỳ nhi một cái công đạo.
Cung vương, Thuận vương nhìn chăm chú một chút, trong lòng đều là cảm thấy lạnh lẽo, nhị ca vừa thành thân, trong cung càng không yên ổn.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vương phủ vang lên tiếng pháo nổ.
“Các ngươi đều đi nghênh đón đi.” Long Khánh Đế phân phó nói.
Bọn người Thái tử lập tức đi ra.
Long Khánh Đế ngó ngó chủ vị bên cạnh, đôi mắt tự nhiên cay cay, phân phó Ngụy công công bên người nhi tử: “Đi đem bài vị quý phi chuyển đến.”
Ngụy công công vội vàng đi lấy.
Bên kia, Triệu Quỳ xuống ngựa, lại ôm lấy Cố Loan, trực tiếp vượt qua chậu than bày biện ở cổng.
“Vương gia, mau để Vương phi xuống đi.” Nữ quan khẩn trương nói, nhiều cấp bậc lễ nghĩa đều đã loạn rồi, tiếp theo không thể loạn nữa nha.
Cố Loan vội vàng giật giật áo bào Triệu Quỳ.
Lúc này Triệu Quỳ mới thả nàng xuống, chờ Cố Loan đứng vững vàng, hắn mới tiếp nhận lụa đỏ nữ quan đưa tới, đầu dây lụa đỏ bên kia, dắt trong tay Cố Loan.
Hai người sóng vai đi chầm chậm, đối diện là đám người Thái tử đang đi đến đây.
Nhìn thấy Thái tử, Triệu Quỳ châm chọc cười cười.
Thái tử đã không có khí lực lại qua loa.
Tâm hắn như tro tàn mà nhìn vạt áo tân nương tử, kia là A Loan của hắn, đêm nay, nàng lại phải ** cho người khác.
Đủ loại ân ái kiếp trước hiển hiện trong lòng, Thái tử đau đến muốn nổi điên, hận đến muốn nổi điên!
Cố Loan bị Triệu Quỳ nắm tay, đi qua đụng vai Thái tử.
Dưới tay áo của Thái tử, ngón tay vươn về trước, dường như muốn tóm lấy cái gì, nhưng mà hắn cuối cùng không có vươn tay ra, lưu lại cho hắn, chỉ có hương thơm phấn sơn trêи người tân nương tử.
Trong chính đường, Triệu Quỳ vừa tiến đến, liền thấy bài vị mẫu thân bày bên người phụ hoàng.
Hắn ngoài ý muốn nhìn về phía phụ hoàng.
Ánh mắt Long Khánh Đế phức tạp nhìn nhi tử rốt cục cũng cưới thê, hơn hai mươi năm trước, lúc nhi tử vừa sinh ra, toàn thân tím ngắt, nhìn thì biết không thể sống, hắn không dám ôm hài tử đi vào cho Tương nhi nhìn, các thái y không được việc, trong cơn tức giận hắn đặt tên “Quỳ” cho nhi tử, tiểu gia hỏa đột nhiên khóc lớn một tiếng, thu hồi hơ thở nghẹn đã lâu đó trở về.
“Nhi thần bất hiếu, để phụ hoàng lo lắng.” Triệu Quỳ quỳ xuống trước Long Khánh Đế, trầm giọng nói.
Cố Loan cũng quỳ xuống theo hắn.
Phía sau hai người, khóe mắt Thái tử mở to.
“Đứng lên đi, hôm nay là ngày đại hỉ của các con, những thứ khác ngày mai bàn lại.” Long Khánh Đế từ ái lại không mất uy nghiêm nói, từ ái cho tân hôn tiểu phu thê, uy nghiêm bày cho các hài tử khác nhìn.
Triệu Quỳ đỡ Cố Loan đi lên.
Lễ quan bắt đầu chủ trì bái lễ, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường.
Theo lý thuyết, hoàng tử bái cao đường nên bái Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Long Khánh Đế đem bài vị Tương quý phi bày ở vị trí đích mẫu, quả thực là không cho hoàng hậu bất kỳ thể diện gì, bao gồm Thái tử có mặt ở yến tiệc.
Tam công chúa vụng trộm nhìn Thái tử.
Thái tử mặt không biểu tình, ôn nhã bình thường.
“Phu thê giao bái!”
Cố Loan chậm rãi xoay người sang phía Triệu Quỳ, dưới sự nâng đỡ của nữ quan, cùng hắn đối bái.
Hành lễ xong, tân nương tử tân lang mới đi động phòng, Nhị công chúa, Tam công chúa đều đi theo xem náo nhiệt.
Bởi vì tân khách ít, tân phòng đặc biệt yên tĩnh, nữ quan đỡ Cố Loan ngồi xuống giường, lại cười lấy kim đòn cân đưa tới trước mặt tân lang.
Triệu Quỳ ôm Cố Loan đi một đường, vẫn còn chưa thấy mặt tân nương tử.
Đây là cô nương hắn nhìn lớn lên, hắn thật vất vả mới cưới A Loan về được.
Cầm lấy kim đòn cân, Triệu Quỳ tiến lên hai bước, để móc cân dưới khăn tân nương, chậm chậm dời lên.
Tầm mắt càng ngày càng khoáng đạt, Cố Loan bất an giật giật ngón tay, cúi thấp đầu, bờ mi run run.
Mà Triệu Quỳ vừa mới đẩy khăn tân nương ra, suýt nữa không nhận ra tân nương mình, chỉ vì Cố Loan bình thường không thích ăn mặc, ngoại trừ dưỡng cho khuôn mặt không bị khô, Cố Loan cũng không bôi phấn cũng không bôi môi, để mọi người thấy chính là khuôn mặt nàng nguyên bản thanh lệ. Hôm nay nàng, ngay cả tóc mái trêи trán cũng chải lên, lộ ra cái trán trơn bóng, một đôi mắt hạnh nhút nhát buông thõng, khuôn mặt xinh đẹp, môi anh đào đỏ thắm, tựa như một đóa hoa sen trong veo như nước, như một bông thược dược lắc mình biến hoá thành xinh đẹp, diễm sắc bức người.
Cổ họng Triệu Quỳ nhấp nhô.
Ánh mắt nam nhân sáng rực, thấy gương mặt gò má Cố Loan càng ngày càng đỏ.
“Nhị tẩu càng ngày càng đẹp, nhị ca nhìn ngây người kìa?” Tam công chúa tính cách hoạt bát chút, trêu ghẹo nói.
Triệu Quỳ lúc này mới nhớ tới tân phòng còn có ngoại nhân, ánh mắt thu liễm, ra hiệu nữ quan tiếp tục.
Sau đó là uống chén rượu giao bôi.
Cổ tay quấn lẫn nhau, Triệu Quỳ giương mắt, trông thấy lông mi Cố Loan bối rối rung động, dộ dạng mảnh mai đáng thương, còn có thể đốt lửa trong hắn hơn rượu.
Nhưng tiền viện còn có khách nhân, Triệu Quỳ có thể không nhìn bọn người Thái tử, nam khách đưa gả Cố gia lại sơ sẩy không được.
“Nàng nghỉ ngơi trước.” Trước khi rời đi, Triệu Quỳ nói với Cố Loan.
Cố Loan gật gật đầu.
Sau khi Triệu Quỳ rời đi, Nhị công chúa, Tam công chúa bồi Cố Loan ngồi một hồi, liền cáo từ.
Bốn nha hoàn của Cố Loan, Ngọc Bàn, Ngọc Phiến, Ngọc Trản, Ngọc Hồ cùng tới phục thị chủ tử tháo trang sức.
Gỡ mũ phượng nặng nề xuống, cổ Cố Loan cuối cùng dễ chịu chút, lại rửa mặt, mặt cũng nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ.
“Theo ta thấy, Vương phi không bôi phấn càng đẹp hơn, trời sinh trắng nõn.” Ngọc Bàn cười khen.
Mình làm Vương phi, bọn nha hoàn đều rất cao hứng, Cố Loan liền không phá hỏng tâm tình bọn nha hoàn, ăn một chút gì lót dạ, Cố Loan mệt mỏi, nằm ở trêи giường nghỉ ngơi. Thời gian này, Cố Loan ngủ một hồi tỉnh một hồi, mỗi lần mở to mắt, ngoài cửa sổ trời đều sẽ càng tối, càng về sau, Cố Loan dứt khoát không ngủ nữa, tâm tình có chút không tập trung chờ đợi.
Nàng rất hoảng, nếu như nàng không đáp ứng Triệu Quỳ sẽ thử tiếp nhận hắn, đêm nay có lẽ có thể bình an vô sự, nhưng Triệu Quỳ đều đã tự đ.â.m một đao, nàng cũng đồng ý rồi, Cố Loan đã cảm thấy, đêm nay Triệu Quỳ nhất định sẽ cùng nàng viên phòng.
Đời trước đêm cùng Triệu Quỳ đó, lần nữa hiện lên trước mắt.
Cố Loan khống chế không nổi run run, lúc ấy nàng đã không phải thân thể trong sạch, lại uống thuốc, như vậy, lúc Triệu Quỳ mới tới, nàng y nguyên khó có thể ứng phó, bây giờ…
Có lẽ, Triệu Quỳ sẽ còn dùng thuốc? Nghĩ tới đây, Cố Loan hơi nghi hoặc một chút, nàng vẫn luôn không hiểu, kiếp trước Triệu Quỳ vì sao muốn nàng uống thuốc, dù sao nàng đã nguyện ý.
Một hồi hoang mang với kiếp trước, một hồi hoảng hốt với kiếp này, Cố Loan dần dần nhập thần, khi bên ngoài truyền đến âm thanh Ngọc Hồ hành lễ với Triệu Quỳ, Cố Loan bỗng nhiên khẽ run rẩy, trong nháy mắt ra một thân mồ hôi.
Ngồi cũng không xong, nghênh đón cũng không dám, Cố Loan tựa như con thỏ con bị giật mình, ngẩn người tại chỗ.
Khi Triệu Quỳ tiến đến, tân lang khác nhiều ít đều sẽ say rượu, thứ nhất khách nhân rót rượu cho Triệu Quỳ rất ít, thứ hai hắn tửu lượng tốt, lúc này sắc mặt trắng nõn, dưới đèn nhìn như là mỹ ngọc, cũng không có gì khác biệt cùng bình thường, ngoại trừ, hắn khẽ nhếch khóe môi, ngoại trừ, mắt đen hắn nhìn Cố Loan, tĩnh mịch mà sáng tỏ.
Hắn từng bước một tới gần, Cố Loan muốn nói chút gì, nhưng căn bản không động được miệng.
Nàng đổi một thân áo váy màu đỏ, thời tiết giữa hè, vải áo đơn bạc, phác hoạ cái eo nhỏ nhắn của nàng, nhưng sự khẩn trương hốt hoảng trong đôi mắt hạnh, mới là thúc đẩy nam nhân nhất.
“A Loan, nàng thật đẹp.” Triệu Quỳ dừng ở trước mặt nàng, đôi mắt nhìn nàng, tay muốn bắt lấy tay Cố Loan.
Triệu Quỳ quá cao, khẽ dựa gần, Cố Loan chỉ có thể nhìn thấy bộ n.g.ự.c hắn, bất quá không nhìn thấy mặt của hắn, ngược lại khiến Cố Loan tỉnh táo chút.
“Vương… Nhị biểu ca muốn uống trà không?” Cố Loan tránh đi một bước, tận lực tự nhiên hỏi.
Người đang ở trước mắt, Triệu Quỳ không sợ nàng còn có thể chạy trốn, cười nói: “Được, quả thật có chút khát nước.”
Nói xong, Triệu Quỳ đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Cố Loan như được đại xá, đi đến bên cạnh bàn, nâng bình trà lên thay hắn châm trà, Triệu Quỳ có chút ngước mắt, trông thấy bàn tay nhỏ trắng noãn của nàng bưng lấy chén trà men đỏ nhỏ, đẹp giống như hồng mai mùa tuyết mới.
Triệu Quỳ nghĩ, một hồi hắn nhất định hôn đôi tay nhỏ của nàng.
“Nhị biểu ca mời dùng.” Cố Loan Cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, bưng trà đến đây.
Triệu Quỳ liếc nhìn nàng một cái, lúc tiếp nhận bát trà, ngón tay vô ý nắm luôn cả những đầu ngón tay của nàng.
Đầu ngón tay nam nhân nóng lên, tựa như đốt lửa.
Cố Loan giật mình, vội vàng rụt trở về.
Triệu Quỳ cúi đầu, như không có việc gì uống trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận