Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 117: Tiểu Ngọc khóc

Lời nói của tên thiếu gia đó khiến cho cả hội trường im lặng. Tất cả mọi người đều nhìn về hướng Lâm Thần. Thấy được cậu con trai đang tức giận đi đến, ai ai cũng bàn tán sôi nổi. Tư Duệ cũng thấy một màn đó, cô hoảng sợ chạy xuống nói:

-Tống thiếu, có việc gì từ từ nói.

Tống thiếu đó chính là vị công tử đang cực kỳ tức giận đó. Ai cũng biết người này không dễ chọc, thậm chí có tin rằng anh ta đã quen biết được Ngọc gia làm cho mọi người càng kính nể hơn.

Nam tử trong bữa tiệc nhìn Lâm Thần bằng ánh mắt thương hại, trong khi đó nữ tử lại nhìn Lâm Thần với ánh mắt thương tiếc. Thật sự cậu ấy quá đẹp, đẹp đến nỗi không ai muốn đạp đổ đi khuôn mặt ngàn giá đó...

Tiểu Ngọc thấy tên bám đuôi mình nói như vậy. Trong lòng cô tức giận đến tột cùng, may mắn lắm cô mới có dịp “ân ái” với anh ấy, vậy mà lại bị cái tên khốn khiếp này phá hỏng. Nếu ánh mắt có thể giết chết được tên đó thì bây giờ hắn đã chết vài trăm lần rồi...

Tuy nhiên, Lâm Thần lại cản Tiểu Ngọc. Mặt tỏ vẻ bình tĩnh đối mặt với Tống Thiếu đang đi tới trước mặt cậu..

Tống Thiếu cười lạnh nhìn chỉ vào Tiểu Ngọc rồi nói:

-Hay cho một tiểu nhân như cô. Hôm nay mà không cho tôi một lời giải thích thì cô đừng có mong rời khỏi đây...

Lời nói đanh thép khiến cho mọi người càng thích thú. Đây chẳng khác nào cuộc tình tay ba cả. Có rất nhiều cô gái ghen tỵ với Tiểu Ngọc, tại sao người ta lại có nhiều người theo đuổi còn mình thì không. Tất cả mọi người đều im lặng chờ câu trả lời của Tiểu Ngọc.

Một cái tay vụt trước mặt Lâm Thần. Hắn muốn cho tên này biết rằng hôm nay là ngày hối hận nhất của Lâm Thần. Tuy nhiên, bàn tay rất nhanh bị chặn bởi Lâm Thần. Lâm Thần lạnh lùng nhìn tên Tống Thiếu đang cố gắng rút tay khỏi cậu. Cậu cười lạnh đẩy hắn khiến cho hắn bị ngã ra đất, sau đó Lâm Thần nói:

-Mày là cái thá gì mà bắt Tiểu Ngọc phải làm vậy cho mày.

Lâm Thần lúc bóp tay thật sự không dám dùng lực. Tên này chỉ là công tử bột nên nếu cậu dùng sức thì xương tay của tên này sẽ gãy. Lâm Thần không sợ lớn chuyện, cậu sợ nhất là Tiểu Ngọc sẽ bị người ta chỉ trích sau này. Vậy nên tốt nhất là phải giải quyết một cách nhẹ nhàng...

Tên Tống Thiếu bị ngã xuống đất, tuy nhiên hắn không để ý đến ánh nhìn xung quanh. Hắn cười lên, nói:

-Haha...Mày biết mày vừa động đến ai không. Mày có biết tao là cháu bích tôn của Tống Gia không. Để tao xem hôm nay ai cứu được mày...

Tiểu Ngọc thật sự không chịu nổi nữa, em ấy mặt cực kỳ lạnh băng nói một cách nguyền rủa với tên Tống Thiếu:

-Hừ... Tôi không hề có tình cảm với một tên bám đuôi như anh... Mong anh hãy cút đi và đừng bao giờ quay lại...

Cả hội trường nghẹn thở. Tư Duệ đứng sau đổ mồ hôi lạnh, cô đến gần Tiểu Ngọc nhắc nhở:

-Cậu mau chạy đi, để tôi giữ chân cậu ta...

Tuy nhiên, Tống Thiếu lúc này cười điên lên. Hắn cười giống như nghe được một chuyện hoang đường, tuy nhiên vẻ mặt hắn lại cực kỳ tức giận, hắn vẫy vẫy tay ra thì xuất hiện thêm 5,6 tên mặc đồng phục đứng sau. Mặt hắn ta cười lạnh nói:

-Ở khu này chưa có ai dám nói với tao như vậy. Tao sẽ cho mày biết hôm nay là ngày hối hận nhất của hai bọn mày...

Nói xong, hắn vẫy tay vào Lâm Thần. Tất cả năm sáu tên đều đồng loạt chạy đến hướng Lâm Thần. Tống Thiếu vừa cười lạnh vừa nói:

-Đánh để cho hắn gãy hết xương cho tao. Còn con ả kia bắt lại ...

Lâm Thần đương nhiên đã chuẩn bị sẵn tình huống này. Tuy nhiên, lúc này Tư Duệ gằn giọng nói:

-Cậu làm vậy là muốn phá hỏng bữa tiệc của tôi sao...

Tống Thiếu chỉ cười lạnh, tuy nhiên để tránh thêm niềm khíc, hắn nói với một đám bảo an:

-Tất cả chúng mày đánh tên kia cho tao. Con kia tý tao sẽ tự tay bắt...

Tư Duệ chỉ có thể làm được đến mức này. Lâm Thần dặn Tiểu Ngọc đang ôm chặt tay cậu đằng sau, vẻ mặt nghiêm túc nói:

-Em hãy đi cùng Tư Duệ. Rất nhanh anh sẽ quay lại...

Sau đó, Lâm Thần đẩy Tiểu Ngọc ra và chạy thẳng vào trong phòng tối. Cả năm tên mặc đồ cùng chiếc gậy đuổi theo Lâm Thần.

Tống Thiếu vừa cười điên vừa nhìn Tiểu Ngọc đang khóc bị Tư Duệ ôm chặt lấy nói một cách châm biếm:


-Để xem tý hắn còn hình người không??Haha...

Tư Duệ hiện tại đang cố gắng giữ lấy bạn tri kỷ của cô. Thậm chí cô còn phải điều động hai nữ hầu giữ lấy Tiểu Ngọc đang gào thét một cách thê lương. Ai nhìn thấy cũng phải xót xa. Có một số cô gái đã chạy ra ngoài báo cảnh sát...

Lâm Thần đương nhiên là có nắm chắc ăn được, tuy nhiên, nhiều người như vậy đối với cậu có một chút vấn đề. Vừa chạy vào phòng tối, cậu dùng những viên kẹo bắn thằng vào mắt hai tên khiến cho hai tên đó không kịp suy nghĩ bị dính chiêu. Hai tên đó đau đớn quỳ xuống kêu rên. Bốn tên còn lại không nhìn thấy Lâm Thần ở đâu thì đề phòng ở cùng nhau.

Một tên nhanh trí lấy chiếc đèn pin ra định soi, tuy nhiên, vừa mới lấy ra thì một tiếng “bụp” thằng vào đầu của hắn. Hắn ngất chỉ sau đúng một cước của Lâm Thần.

Ba tên còn lại nhận thấy động bọn mình gặp nguy thì đều vung gậy vào hướng đó. Lâm Thần dùng tay chân đỡ nhưng cũng bị một gậy dính vào lưng khiến cho cậu khá đau.

Sự tức giận đạt đến đỉnh điểm. Lâm Thần dùng kim châm mà cậu để dành trong áo bắn thẳng vào chân tên vừa đánh cậu vào lưng đó. Một tiếng kêu thảm thiết khác vang lên. Lâm Thần dùng kim này thì chắc chắn chân tên đó sẽ không bao giờ lành lại được. Đây cũng là vũ khí chí tử của cậu.

Hai tên còn lại quá hoảng sợ muốn chạy ra ngoài sáng. Tuy nhiên Lâm Thần đã nhanh chóng dùng chai thủy tinh ném thẳng vào đầu hai tên này . Sau tên rất nhanh đã nằm trên sàn kêu đau đớn,có những tên đau quá đến mức ngất đi.

Lâm Thần nếu không phải lợi dụng bóng tối thì cũng khó ăn được những tên này một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, cậu vẫn bị một đòn ở lưng khiến cho mặt cậu đổ mồ hôi.

Lâm Thần khệnh khạng đi ra ngoài một mình trong sự hoảng sợ của tất cả mọi người lẫn tên Tống Thiếu kia. Tiểu Ngọc nhìn thấy anh trai cô thành ra bộ dạng như vậy, cô căm hận đến tận xương tủy cái tên Tống Thiếu kia. Cô cũng tự trách mình tại sao lại mang anh ấy đến đây để anh ấy chịu khổ như vậy. Tất cả cảm xúc đó khiến cho cô dùng đủ sức thoát khỏi Tư Duệ chạy đến ôm lấy Lâm Thần rồi khóc:

-Huhuhu...em xin lỗi...huhuhu...

Lâm Thần nhìn thấy em gái buồn vì cậu như vậy. Tâm trạng tức giận cậu lại tăng thêm, cậu nhìn tên cặn bã kia với ánh mắt căm thù. Vừa ôm Tiểu Ngọc vừa đi đến trước mặt Tống Thiếu.

Tuy nhiên, Tống Thiếu nhìn thấy cảnh này thì sự tức giận đã lấn áp lý trí. Tiểu Ngọc làm như vậy thì khác nào chẳng coi hắn ra gì. Hắn chạy đến muốn đấm cho Lâm Thần một nhát. Tuy nhiên, Lâm Thần cũng khá tức giận hắn dám làm Tiểu Ngọc thành ra như vậy. Một cú đạp trúng mặt tên Tống Thiếu đó khiến hắn bị bay ra vài mét. Mũi bị dập cùng máu be bét trong miệng.

Lâm Thần nhìn vậy nhưng hiện tại tâm tình cậu cũng không khá hơn. Sau khi làm vậy, cậu vuôt vuốt mái tóc của Tiểu Ngọc đang ôm cậu khóc nức nở, miệng dỗ dành:

-Đừng khóc, đừng khóc,... mọi chuyện đều ổn mà...

Tiểu Ngọc khóc như vậy khiến cho Lâm Thần đang thương xót em ấy. Cậu lúc nào cũng cố gắng dỗ dành em ấy vui vẻ như hoa. Tuy nhiên chỉ vì tên này đã làm cho em gái cậu rơi lệ. Vì vậy, cho dù như thế nào thì hôm nay cậu cũng sẽ lấy lại cả gốc lẫn lãi cho em gái cậu.

P/S: Ủng hộ mình chai nước để mình có lực thức đêm làm chương nào @@

momo: 0702024951

stk: 104012003 mbbank

Tên: Dang Van Doanh

Bạn cần đăng nhập để bình luận