Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 135: Nguy cơ sinh tử

Tên to béo miệng chảy máu nhưng dường như nỗi đau đó không thấm gì so với nỗi nhục mà Lâm Thần gây ra. Ở chỗ này, bọn họ là vua, không một ai dám động chạm vào bọn hắn cả, ấy vậy mà hôm nay lại có một tên không biết trời cao đất dày dám đả thương hắn. Hắn căm hận nhìn Lâm Thần, hận không thể lột da Lâm Thần xuống.

Mấy tên đồng bọn lúc này bao vây Lâm Thần, tên nào cũng cầm cho mình vũ khí, nào thì chai nước, gậy, thậm chí là cả dao... từ từ đi đến gần Lâm Thần.

Lâm Thần ánh mắt ngưng trọng, cậu hiện tại trong tay không hề có một vũ khí nào cả, cậu không ngờ rằng mình ra chợ mua một chút đồ mà xảy ra chuyện bất đắc dĩ như vậy. Hơi thở của Lâm Thần bắt đầu ngưng trọng, cậu tuy có võ giỏi nhưng đối mặt với nhiều tên như vậy cũng khiến cậu sinh ra một tia căng thẳng...

Một tên tuy có vẻ gầy gò nhưng ánh mắt dường như đang khinh thường nhìn Lâm Thần, hắn đưa chiếc dao lên miệng rồi liếm một cái rồi nói một cách châm biếm:

-Mày hình như vẫn chưa biết kết cục như nào nhỉ. Tý nữa tao sẽ chặt tay mày xuống rồi ném cho chó ăn để xem mày còn dám hống hách như thế không?

Nói xong, cả đám điên cuồng tiến đến vây đánh Lâm Thần. Lâm Thần không chần chừ nhảy ra đằng sau.

Tên ở đằng sau Lâm Thần cười lạnh, giơ lấy chai sứ định đánh vào đầu Lâm Thần. Hắn biết một khi trúng đòn này thì đầu của Lâm Thần chắc chắn sẽ không lành lặn chút nào đâu. Lúc đó hắn sẽ có công để báo với “bang chủ”. Trong lòng hắn nghĩ như vậy nhưng đâu biết Lâm Thần đã biết sẵn điều đó.

Chai vừa giơ đến sát đầu Lâm Thần thì bị một bàn tay bắt lại. Hắn từ vui mừng chuyển sang hoảng sợ, một cỗ lực lượng cực kỳ lớn đè lên tay hắn. Hắn không ngờ rằng người Lâm Thần tuy nhỏ bé nhưng sức lực lại kinh khủng như vậy. Nhưng hắn đâu biết rằng lúc này chính là thời khắc đáng sợ nhất trong cuộc đời...

Một tiếng “rắc” vang lên, xương tay bị Lâm Thần bẻ gãy, tuy vậy Lâm Thần ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, hắn ta chưa kịp kêu lên thì Lâm Thần đã dùng hay tay nhấc bổng hắn rồi ném về phía trước. Chính vì hành động này khiến cho những vũ khí chĩa thẳng về tên cầm chai bia đó. Kết quả là hắn bị chính đồng bọn của mình vô tình “hành hạ”, máu me chảy be bét. Cảnh tượng trên vô cùng đáng sợ....

Lâm Thần cũng tiện tay cướp lấy chai bia của tên đó rồi một cú vung tay trúng thẳng mặt tên côn đồ phía phải cậu đang tiến đến. Cú đánh khiến cho chiếc chai vỡ tung, tên côn đồ mặt đầy sẹo đó chảy máu đến nỗi không nhìn thấy được vết sẹo của hẵn nữa. Tuy nhiên, cứ tưởng tên đó sẽ ngã, nhưng không, hắn vẫn tung một đòn vào người Lâm Thần. Lâm Thần không thể né được nên cậu phải dùng hai củi trỏ đỡ.

Cơn đau thấu tim truyền đến Lâm Thần, Lâm Thần nổi giận dùng chân đạp thẳng bụng tên côn đồ đó khiến hắn bay xa.

Lâm Thần vừa đạp xong, những tên khác ánh mắt đỏ như máu điên cuồng xông đến Lâm Thần. Lâm Thần không biết có bao nhiêu tên đến, chỉ biết cậu hiện tại chỉ muốn cho bọn chúng hối hận vì đã chọc vào cậu.

Lâm Thần tuy võ công cực kỳ đáng sợ nhưng thực sự bọn họ quá đông, từ sáu người ban đầu hiện tại Lâm Thần đã đánh hơn ba mươi người. Bọn họ giống như có mối liên kết với các bên gần đây, và có một điều rất lạ là cảnh sát giống như không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy.

Hai bàn tay Lâm Thần dính đầy máu, cậu không rõ đâu là máu của mình, đâu là máu kẻ thù nữa. Chiếc áo trắng ban đầu của cậu cũng bị nhuộm màu đỏ. Chiếc mặt nạ bị gãy một nửa, hiện ra ánh mắt đáng sợ của cậu. Những tên côn đồ nhìn thấy nửa bên khuôn mặt thì càng điên cuồng. Một côn đồ như họ đâu thể chịu được việc bị một tên đẹp trai hơn họ đánh đến mức này.

Lâm Thần cầm tay lên vai phải, cắn răng chịu đựng vết thương, nhìn số lượng ngày càng đông, cậu giống như điên cuồng. Tuy rằng cậu không biết mình có trở về được sau vụ này không nữa, cậu nhìn những tên đang bao vây cậu, cậu nhắm mắt lại, nghĩ về em gái:

-Anh xin lỗi. Nếu anh không thể qua được thì mong em hãy sống thật tốt.

Thấy Lâm Thần nhắm mắt, khoảng mười tên tay cầm vũ khí ánh mắt như hổ đói xông đến Lâm Thần, miệng gào lên:

-Mày hôm nay phải chết...


Lâm Thần cũng không giữ được sự bình tĩnh, ánh mắt đỏ như máu, cậu hiện tại bộ dạng tuy rất thảm hại nhưng rất đáng sợ. Giọng của Lâm Thần vang thấu trời xanh:

-Tao xem chúng mày có bản lĩnh đó không?

Lời nói của Lâm Thần giống như là đã ký vào hợp đồng sinh tử. Cậu hiện tại không thể không làm như vậy, cậu rơi vào điên cuồng, vết thương càng ngày càng nặng, tuy nhiên sức lực Lâm Thần cũng không yếu một chút nào. Từng đòn Lâm Thần ra đều là chí mạng, mỗi đòn đều có thể khiến cho những tên đó không thể đứng dậy hoặc là sẽ tàn tật.

Hỗn chiến giống như điên cuồng diễn ra, từng tiếng kêu thảm thiết vang trời vọng lên, những tiếc vũ khí va đập cùng với những âm thanh đáng sợ khác làm cho nơi đây chẳng khác nào một chiến trường thu nhỏ cả.

Sau một hồi, Lâm Thần người tắm trong máu đứng dựa vào tường thở hổn hển, cậu hiện tại đã quá sức lực, cậu chỉ có một mình, còn những tên đó càng ngày càng nhiều. Cậu hiện tại chẳng còn sức lực để chiến đấu, hai chân có vẻ như không trụ nổi, cảm giác buồn ngủ luôn khiến cậu cảm thấy mệt mỏi. Ánh mắt cay đắng nhìn vài tên trước mặt đang cầm đao đứng nhìn cậu với vẻ mặt giống như muốn ăn thịt cậu, nói:

-Mày thật sự có bản lĩnh đó, tuy nhiên hiện tại mày chẳng còn cơ hội sống đâu. Kiếp sau nhớ hãy tránh mặt tao ra...

Hắn không hề nói nhiều, bao nhiêu đàn em cùng với tâm huyết của hắn bị một tên nam sinh đánh ra như thế này. Hắn thực sự còn phải dùng quan hệ để trợ giúp, ai ngờ cái tên nam sinh chó chết này lại có sức chiến đấu ghê tởm như vậy. Mấy bang hội tập hợp mà suýt chút bị cái tên này đánh gục gần hết. Nỗi tức giận này đâu thể một nhát chém là có thể xóa.

Lâm Thần nhìn tên đó từ từ đến gần, cậu cũng chỉ còn sức nhìn chiếc đao đó từ từ tiến gần. Cậu hiện tại cũng chẳng có chút hoảng sợ nào, cậu chỉ hối hận mình không thể hoàn thành lời hứa của Thanh Tuyết, cũng chẳng thể chăm sóc em gái của mình nữa. Cậu không lo cho mình, cậu hiện tại chỉ lo cho những người thân thuộc của mình. Còn cả Linh Nhi nữa, cô ấy chắc sẽ giận mình lắm đây...

Lâm Thần chỉ cười nhẹ, nụ cười dính máu khiến cho tên đầu trọc đó càng tức giận, hắn vung cây đao lên trước mặt Lâm Thần. Hắn muốn xem Lâm Thần quỳ xuống xin hắn, tuy nhiên hiện tại hắn chỉ muốn giết chết Lâm Thần...

Một bãi chiến trường đẫm máu, chỉ có chiếc đao đó là có màu trắng. Từng giọt mưa từ trên trời rơi xuống như muốn tiếc thương cho số phận của ai đó. Những giọt nước mưa từ từ chảy xuống mái tóc, cậu cảm thấy vị ngọt, không biết nó là vị ngọt của nước hay là vị ngọt của máu.

Hắn nhìn Lâm Thần, cười lạnh. Chiếc đao từ từ vung xuống....

Bạn cần đăng nhập để bình luận