Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 187: Tô Nhan thăm nhà

Tiểu Ngọc tỏ vẻ khó chịu, ánh mắt giống như con mèo nhỏ khi bị con khác giành ăn, vô cùng đáng yêu và dễ thương. Tuy nhiên, cô không hề có hảo cảm đối với vị chủ tịch này.

Lý do thì rất đơn giản, chỉ vì tính tình của cô ta mà thời gian quý báu dành của anh trai dành cho cô bị gián đoạn. Ví dụ như buổi tối hôm đó, khi mà cô cùng anh trai đang cùng nhau xem phim thì đột nhiên anh ấy phải đi ra ngoài vì có chuyện gấp, tuy rằng anh cô không hề nói là ai nhưng chỉ cần nghe giọng trong điện thoại là cô biết người đó chính là cô ả này. Tại sao cô ta lại có thể vô liêm sỉ đến mức này…

Tuy tức giận như vậy nhưng Tiểu Ngọc vẫn phải ra mở cửa. Cô biết rằng Tô Nhan cũng là một người vô cùng đáng sợ và quyền lực. Gia đình cô không thể nào chống được một thế lực như vậy cả. Đến lúc này, cô mới cười một cách đắng chát, tại sao trên đời này lại có sự cách biệt quá lớn như thế. Nếu cô có tiền, có quyền lực thì đâu cần phải lấy lòng cái vị chủ tịch khốn khiếp này chứ.

Đúng lúc này, khi cô nhìn tấm hình trong điện thoại của mình, đột nhiên trong đầu cô có một kế hoạch táo bạo, một kế hoạch mà có thể khiến cho ả này không còn thích anh ấy nữa.

“ Mình thật là thông minh quá đi, nếu làm như vậy thì anh trai sẽ chỉ còn mình thích mà thôi hihi…”

Tiểu Ngọc lộ ra vẻ mặt gian xảo nói thầm với chính mình. Có vẻ là cô rất tự tin về kế hoạch “có một không hai” này. Thậm chí, cô còn thay đổi ý định, từ từ đi vào trong phòng mình.

Tô Nhan mặc bộ đồ công sở đứng trước cửa, vẻ mặt tỏ ra khó chịu khi phải chờ đợi lâu như vậy. Đây là lần đầu tiên cô đích thân một mình đi đến nhà của một người, lẽ ra cô phải được chào đón một cách nồng nhiệt chứ. Đây cô chờ tận năm phút mà không hề có một giọng nói nào từ bên trong, đúng là cậu ta đã quá coi thường vị chủ tịch như cô rồi.

“ Ha…cậu cũng to gan lắm. Để xem khi mà tôi đánh mông cậu thì cậu có dám thái độ như vậy không?”

Tô Nhan cười nham hiểm nói, cô chưa biết cảm giác đánh mông nam sinh như thế nào. Tuy nhiên khi nghĩ đến Lâm Thần bị cô đặt trên đùi rồi đánh mông, chắc cảm giác đó sướng lắm nhỉ? Lúc đó cậu ta sẽ có biểu cảm như thế nào? Cậu ta chắc sẽ van xin cô đúng không? Nghĩ như vậy khiến cho Tô Nhan lại càng lộ rõ nụ cười “kỳ lạ” đó…

“Két…két”

Cánh cửa mở ra, thay vì là Lâm Thần như Tô Nhan nghĩ thì người mở cửa lại chính là em gái của cậu ta – Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc chính là một định nghĩa của sự dễ thương. Chỉ cần cô ấy xuất hiện, dù mặc trên người bộ đồ như nào hay tỏ vẻ biểu cảm ra sao thì ở trong mắt người khác, cô ấy giống như một cô gái ngây thơ đáng yêu luôn luôn phải được che chở. Đương nhiên, đối với Tô Nhan cũng như vậy.

Tô Nhan nhìn thấy Tiểu Ngọc, câu nói đầu tiên trong đầu cô chính là :

“ Dễ thương! Không ngờ cậu ta lại có đứa em gái dễ thương như này.”

Mấy lần trước cô gặp Tiểu Ngọc nhưng lại không để ý, bây giờ khi nhìn cận cảnh thì cô nhận ra được sự dễ thương đến như này. Cô trong lòng cũng ước có một đứa em gái dễ thương như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng cho người ta một cảm giác ấm áp thoải mái.

“ Chà… Chào em nha, chị là Tô Nhan…”

Tô Nhan cố gắng lộ ra nụ cười gượng gạo để chào hỏi Tiểu Ngọc. Đứng trước sự dễ thương đến đáng sợ của Tiểu Ngọc thì vị chủ tịch nổi danh lạnh lùng khét tiếng như cô cũng phải tan chảy vì nó. Thật sự anh em nhà này quá “biến thái” mà, cậu ta thì soái đến mức khiến cho tim cô lúc nào cũng đập nhanh, còn em gái cậu ta khiến cho cô phải tan chảy vì độ đáng yêu.

“ Dạ…em chào chị… mời chị vào trong nhà ạ.”

Tiểu Ngọc tỏ ra vô cùng lễ phép, tuy nhiên trong lòng cô ấy lại đang ghê tởm cái vị chủ tịch này. Ngay cái cách xưng hô thì cô cũng biết cô ta đang coi mình là trẻ con, tuy dáng người cô nhỏ nhắn nhưng cô ghét bị gọi như vậy. Chỉ có anh Lâm Thần mới được phép nói như vậy thôi… Tuy vậy, vì kế hoạch trăm năm, cô vẫn cố gắng lễ phép nhất có thể, cô hứa với chính mình là phải lừa được ả ta bằng mọi giá.

Tô Nhan nghe thấy Tiểu Ngọc nói lắp bắp như vậy, cái cảm giác này là sao, thật là dễ thương quá đi! Nếu không phải cô là người lạnh lùng thì lúc này cô đã đến để nựng má em ấy rồi, dễ thương như vậy thì làm sao có ai chịu nổi chứ. Tuy vậy, Tô Nhan vẫn vô cùng tỉnh táo, cũng từ từ đi vào trong nhà.

Thấy Tô Nhan cũng chẳng có biểu cảm gì, Tiểu Ngọc trong lòng có chút lo lắng. Dễ thương chính là vũ khí sát thủ của cô, đến cả anh trai cô cũng không thể chống nổi sự dễ thương này. Phải biết là anh ấy là một người vô cùng cảnh giác đối với nữ giới, thế mà nhờ vũ khí này của cô mà cô có thể thỏa sức ôm anh ấy mà không sợ bất kỳ lời dị nghị nào.

Ấy thế mà đứng trước sự dễ thương này mà cô ta lại không hề có chút biểu cảm, nếu tý nữa khi cô nói mà cô ta tỏ ra nghi ngờ thì chắc chắn tất cả kế hoạch ấy sẽ đổ xông đổ bể.

Tô Nhan nhìn xung quanh ngôi nhà, đây là lần đầu tiên cô quan sát nhà một người lạ như này, phải nói thật sự mọi thứ rất ngăn nắp và tinh tế, từng đồ đạc được xắp xếp một cách chỉnh chu và đều có quy luật. Tuy mọi thứ không thể so sánh với đồ đạc nhà nhưng cái cảm giác này khiến cho một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Thậm chí, một tiếng nhạc nhè nhẹ phát ra từ một cái loa nhỏ khiến cho cô chú ý:

“ Tiếng nhạc thật là du dương. Chị chưa từng nghe bản nhạc nào như này cả…”

Tô Nhan bị tiếng nhạc mê hoặc, không tự chủ nói ra những lời trong lòng. Điều này khiến cho Tiểu Ngọc khá buồn cười, cô cũng lễ phép nói ra sự thật:

“ Dạ, thưa chị, bài nhạc này do anh trai em sáng tác ạ.”

“ Thật…thật sao!”

Tô Nhan ôm lấy miệng mình thốt lên. Tiếng nhạc này cô còn nghĩ nó phải được một nhạc sĩ vô cùng nổi tiếng nào đó làm ra… Chứ ai có thể ngờ rằng nó lại là do chính Lâm Thần làm. Càng ngày, độ hiểu biết của cô đối với cậu ấy gần như mù tịt, mỗi lần cô phát hiện được thứ gì thật đặc biệt thì nó đều là do cậu ấy làm.

Tiểu Ngọc thấy Tô Nhan ngẩn ngơ, cô cười thầm trong lòng:

“ Hừ…cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga… Cô ngoại trừ bộ ngực khủng đó thì còn cái gì khác để quen anh trai tôi…”

Vì đã có cảm tình với Lâm Thần từ lâu nên cô cũng yêu nơi này. Cô cũng không ngờ từng ngóc ngách trong nhà đều do Lâm Thần tự tay làm. Thậm chí đến cả trà cùng đồ ăn vặt cũng là do cậu ta… Tô Nhan trong lòng lại nảy ra một ý:

“ Đúng rồi… mình sẽ bảo cậu ta xây lại căn biệt thự đó… Không biết trình độ cậu ta sẽ khiến mình hài lòng như thế nào?”

Lâm Thần đang cố gắng tái tạo lớp cải trang thì tự dưng hắt xì một cái. Lại là cái cảm giác có người khác nhắc tên mình. Tuy nhiên, cậu suy đoán chắc là Nguyệt Sương đang rất thắc mắc về mình. Hiện tại cậu cũng không biết nên đối mặt với cô ấy như thế nào?

Đó chưa phải là tất cả, nếu cậu biết Tô Nhan định nhờ cậu đập tòa biệt thự đi để cho cậu tự thiết kế thì không biết lúc đó cậu sẽ có biểu cảm như thế nào. Rất may là cậu không nghe thấy lời của cô ấy…

Quay trở về căn nhà đó, sau một hồi tham quan, Tiểu Ngọc cầm một tách trà cùng một chút bánh kẹo ra để đãi. Thật sự bây giờ cô nhìn cái gì đẹp mắt ngon miệng trong nhà này thì cô đều liên tưởng đến Lâm Thần cả:

“ Mấy thứ này chẳng lẽ cũng là do Lâm Thần làm đúng chứ?”

“ Dạ…đúng là như vậy ạ”

Tô Nhan cũng chẳng biết nói gì hơn… Cô cũng hiểu tại sao cậu ta được săn đón như này, chính cô cũng phải nể phục vì sự đảm đang của cậu ta thì ai có thể cưỡng lại nổi chứ, hơn nữa, cậu ta cũng rất đẹp, đẹp tới nỗi mà chỉ cần nhìn thấy là sẽ cho người ta cảm giác thoải mái…

Ngay lúc mà Tiểu Ngọc vừa để đĩa bánh kẹo xuống, một chiếc điện thoại từ trong túi cô đột nhiên rơi ra trước bàn. Điều này làm cho Tô Nhan chú ý, rất nhanh sắc mặt của cô ấy bắt đầu trở nên khó coi, bởi vì hình chụp chính là ảnh Lâm Thần đang cầm lấy tay một cô gái nào đó.

Tối tác sẽ ra thêm một chương nếu có thời gian... Chúc độc giả một ngày vui vẻ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận