Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 270: Mang dao mổ trâu đi giết gà

Không kịp chờ bọn họ phản ứng kịp, hàng chục người từ bên ngoài đập cửa xông vào. Ai cũng mặc trên mình bộ đồ đặc nhiệm, mặt nạ chống khí độc cùng với khẩu súng trường với một tư thế vô cùng nghiêm túc.

“ Cho các người ba giây, nếu ai còn cầm thứ gì trên người thì chúng tôi sẽ nổ súng.”

Nói xong, hơn ba mươi người dí súng chĩa thẳng vào đám người côn đồ đó. Vẻ mặt ai nấy đều tỏ ra nghiêm túc, giống như có thể sẵn sàng làm cho mấy tên kia thành những “tổ ong” vậy.

Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như này, đám côn đồ đương nhiên không dám cử động, bởi vì tất cả những người phía trước đều là những đặc vụ chuyên phòng chống khủng bố. Thậm chí, có một vài tên còn không tự chủ mà ngã uỳnh xuống đất, thân thể run lẩy bẩy không dám đứng lên.

“Đây...đây là tình huống gì?” Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu của mấy tên này. Đội đặc nhiệm??? Những người này chính là những người không nên xuất hiện ở chỗ này cơ mà.

Những đặc chủng này thuộc biên chế đặc biệt, làm nhiệm vụ giám sát trong thành phố, chống lại những băng đảng xã hội đen. Thế nên đó là lý do tại sao bọn họ phải chạy ra khỏi đây, bởi đơn giản, những người này chẳng bao giờ thèm để ý tới nơi khỉ ho cò gáy.

Thế nhưng, cuộc sống chẳng bao giờ có từ “chắc chắn”. Hiện tại bọn họ đều đứng đây, với tình huống như này thì những kẻ nhỏ nhoi như bọn họ cũng chỉ có thể tuân lệnh theo ý của bọn họ thôi.

Tên đại ca cũng vì tình thế này mà tỉnh rượu ngay lập tức. Chẳng ai có thể không sợ trước cả chục khẩu súng đang chĩa vào mặt mình cả. Hai tay hắn giơ lên, vẻ mặt hoảng sợ nói:

“ Tôi đầu hàng...tôi đầu hàng...”

Nói xong, không kịp chờ hắn phản ứng, một bóng ảnh từ bên ngoài đi vào. Đó không ai khác chính là Tư Hạ.

Lúc này, sắc mặt cô âm lãnh đến cực điểm, ánh mắt giống như lưỡi dao đảo qua từng người trong căn phòng cùng với giọng nói chẳng hề có chút vui vẻ:

“ Các người đã bị bắt vì tội cưỡng hiếp phụ nữ, cố ý giết người, buôn lậu vũ khí, ma túy, rửa tiền cùng với lạm dụng trẻ em... Tôi hỏi các người có ý kiến gì không?”

Nghe thấy lời này, cả đám đều run rẩy, thật sự không thể ngờ là những người này đến đây là để bắt bọn họ. Bọn họ cứ nghĩ là có khủng bố ở chỗ này, ai dè...

Không biết nên khóc hay nên cười, huy động những người này đi bắt bọn hắn chẳng phải là đang coi trọng chính bọn họ quá sao. Tuy nhiên, họ cũng biết, một khi bị đưa đi thì chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu một chút nào.

Nếu là những cảnh sát ở gần đây thì những tội kia chẳng hề có chút uy hiếp, bởi bọn họ cũng đã mua chuộc hết tất cả cảnh sát ở đây. Nhưng đây là đặc vụ thuộc quân đội, cảnh sát không hề được quyền giải quyết. Với tội danh trên, chắc chắn bọn họ sẽ lĩnh án tử hình...

Đương nhiên là họ chẳng muốn thừa nhận, bởi vì nếu thế thì đồng nghĩa với cái chết. Một tên trong đám bọn đang có hơi men, đứng ra phản đối:

“ Tôi phản đối... Các người là cái thá gì mà dám bắt tôi”

Ngay sau đó, giọng nói Tư Hạ ra lệnh:

“ Nổ súng”

(Cảnh tượng máu me, không thể miêu tả)

Cảnh tượng đẫm máu đến đáng sợ, tên đại ca nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không thể chịu nổi mà nôn ói. Thật sự quá tàn nhẫn, quá độc ác và quá dã man.

Bây giờ hắn mới biết, nếu như chỉ cần có ý định chống đối những người này thì cái chết chắc chắn sẽ thuộc vế hắn. Tuy nhiên, hiện tại hắn không mang cái gì trong người, điều này khiến trong lòng hắn thở ra một hơi.

Đương nhiên là hắn không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng chẳng dám phản đối kịch liệt. Hắn đưa hai tay ra cho đặc vụ xích tay hắn lại, sau đó thở dài nói:

“ Các người bắt tôi đi cũng đươc. Tuy nhiên tôi chỉ muốn nói một điều...”

Tư Hạ ra hiệu bắt hết những tên đàn em, để lại tên đại ca này. Vẻ mặt cô có chút hứng thú, nói:

“ Được... ông nói đi!”

Vừa nói xong, tên đại ca lại trổ tài năng diễn xuất, nước mắt nước mũi đều ứa ra cùng với vẻ mặt vô cùng đau thương:

“ Tôi là một người công dân tốt. Là một người có ích cho xã hội. Các người muốn bắt tôi thì cũng không sao, nhưng ít ra thì hãy cho tôi xem bằng chứng chứ.”

Nói xong, hắn còn giả bộ đáng thương giống như hắn thật sự vô tội. Điều này khiến cho các người đang đứng đằng xa cũng có chút đồng cảm.

Tuy rằng không ai nói gì, nhưng có vẻ như chiến thuật ăn vạ của tên này phát huy khá là tốt. Người dân ở đằng xa bàn tán xôn xao, có vẻ như đang không phục cách bắt người của Tư Hạ cho lắm.

Tư Hạ đương nhiên hiểu ra ý của tên này, thế nên cô mới hỏi:

“ Ông muốn có bằng chứng phải không?”

Tên đại ca nghe vậy, hắn gật đầu lia lịa, vẻ mặt vô cùng oan ức nói:

“ Đúng, đúng vậy!”

Bên ngoài hắn tỏ ra đáng thương bao nhiêu thì trong lòng hắn lại cười lạnh bấy nhiêu. Không hề có bằng chứng thì làm sao có thể bắt được hắn. Cũng may là hắn có tính cẩn thận, mỗi khi làm xong chuyện xấu thì đều “thủ tiêu” tất cả mọi thứ, sau đó xóa dấu vết. Thế nên, cho dù huy động cả quân đội thì sao? Nếu không có bằng chứng thuyết phục thì cũng chẳng thể bắt hắn được.


Hơn nữa, tất cả những tài sản của hắn đều ở nước ngoài, được giám sát cẩn thận và đều là ẩn danh. Thế nên chẳng bao giờ có chuyện là tìm ra được cả.

Niềm tin của hắn đang dâng trào, hắn cố ý nở một nụ cười của kẻ chiến thắng dành cho Tư Hạ. Bắt tao đi!!! Để xem mày có cái cớ gì để bắt tao!!!

Tư Hạ đương nhiên nhìn thấy nụ cười này, cô không hề nổi giận, thậm chí cô còn nở lại nụ cười. Nụ cười giống như đang chế giễu chính hắn vậy. Điều này khiến cho hắn có chút quái lạ.

Vừa nghĩ như vậy, hắn thấy Tư Hạ ném thứ gì đó ra trước mặt hắn, khi nhận ra, vẻ mặt hắn trở nên hoảng sợ... Đó chính là chiếc chìa khóa giam giữ tiền ở nước ngoài, thứ được giấu kỹ đến như vậy, tại sao lại ở trong tay của cô ấy.

Tiếp tục, hắn lại nhìn thấy Tư Hạ lấy thứ gì đó từ đằng sau tên lính, ném thẳng vào mặt hắn. Cũng giống nhưu vừa nãy, vẻ mặt hắn cũng trở nên hoảng loạn, đó chính là một trong các khẩu súng mà hắn đang định buôn lậu ( đương nhiên là không có đạn).

Thế vẫn là chưa đủ, Tư Hạ còn ném ra cả đống giấy tờ giả chữ ký để tuồn nguồn tiền ra ngoài. Thậm chí có cả giấy tờ vay nợ, giấy tờ cầm cố mà hắn đã giấu vô cùng kỹ lưỡng...

“ Chuyện...chuyện này sao có thể?” Tên đại ca không thể tin nổi mà thốt ra.

Tư Hạ dường như cũng chẳng ngạc nhiên khi nhìn cái vẻ mặt này, cô dùng ánh mắt khinh thường nhìn tên đại ca đang ngơ ngác đó rồi nói:

“ Chút trò cỏn con này mà còn dám hống hách trước mặt tôi!!! Những bằng chứng đó đã đủ thuyết phục ông chưa?”

Lời nói cũng như lời chế diễu đập thẳng vào lòng tự trọng của tên đại ca. Hiện tại, hắn trở nên vô cùng tuyệt vọng... không thể ngờ ảnh hưởng của quân đội lại lớn như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn mà đã tra ra toàn bộ tài sản cùng tội ác của hắn, thế mà hắn còn cười đùa, còn tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ bị phát hiện được.

Thấy mình chẳng còn con đường sống, hắn ngước nhìn lên Tư Hạ, vẻ mặt tuyệt vọng hỏi:

“ Tại..tại sao các người lại bỏ ra công sức để bắt tôi!!!”

Đây cũng là lời trăn trối cuối cùng của hắn. Hắn không tin, một nhân vật nhỏ nhoi như hắn lại khiến cho những người này phải ra đây bắt hắn. Hắn không cam lòng, hắn muốn biết là hắn đã trêu trọc ai.

Tư Hạ thấy thế, cô chỉ thở dài, xoay người lại, nói một câu khiến cho tâm gan tên đại ca tan nát:

“Đàn em của ông đã đắc tội người mà không thể đắc tội.”

Bonus...

Lâm Thần đang lái chiếc xe, bỗng nghe thấy những lời nói của Nguyệt Sương đang ngủ ở phía sau:

“ Anh....anh nợ gia đình em rất nhiều tiền phải không??? Anh lúc này đang xin em khất nợ sao???”

Nói xong, Nguyệt Sương bỗng dưng chuyển sang giọng vô cùng tà dị:

“ Hmm... Anh nợ thì phải trả. Tuy nhiên, có vẻ như anh chẳng còn xu nào nhỉ?”

Sau đó, Nguyệt Sương lại nói ra cái giọng bất đắc dĩ:

“ Thôi được rồi....anh đừng quỳ xin em nữa... Thế này đi... em đang thiếu một người chồng. Chỉ cần anh làm chồng em, nợ này sẽ xí xóa...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận