Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 326: Phản kích

“ Tên kia tao nhìn từ đầu đã không thấy tốt đẹp gì rồi!”

“ Hừ, đáng đời! Tưởng bên ngoài đẹp mã thì tốt lắm sao? Hiện tại xem mày giải quyết như thế nào?”

“ Hazz... thật tiếc cho cậu ta, đẹp trai thế cơ mà!!!”

Từng tiếng nghị luận từ bên ngoài vọng vào. Đa số tiếng nghị luận nghĩ rằng Lâm Thần chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.

Không một ai trong này là không biết sự lợi hại của Trần Khải An. Mặc dù chỉ mới đến gần đây nhưng tên này lại vô cùng nổi tiếng, hắn ngang ngược, không coi ai ra gì... sáng đi trêu ghẹo các thực tập sinh nữ, tối đến lại dám hát hò ở công ty... thậm chí hắn còn dám tuyên bố chủ tịch công ty- Linh Nhi, chính là vợ chưa cưới của hắn.

Ban đầu, mọi người đều rất khó chịu, tìm đủ mọi cách: từ tránh xa, nhắc nhở cho đến báo cáo với cấp trên...nhưng chẳng hề có hiệu quả.

Không áp chế được hắn ta thì đã đành, tồi tệ hơn là sau đó, rất nhiều người đã bị hắn ta trả thù, đè ép đến nỗi phải xin nghỉ việc vài ngày.

Cuối cùng, cũng chỉ vì đồng tiền lương rất cao ở nơi này, mọi người đều chấp nhận sống chung với lũ. Hạ thấp mình để có thể sống được ở nơi này.

Hiện tại, trông thấy Lâm Thần vẫn còn suy nghĩ cùng với vẻ mặt chẳng hề quan tâm. Một số người cười lạnh, thậm chí cầm điện thoại quay lại khoảnh khắc này. Nhỡ đâu sau này cần dùng để nịnh nọt Trần Khải An thì sao?

Trần Khải An nhìn thấy mọi người đều chỉ trích Lâm Thần, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn muốn Lâm Thần phải chịu sự trừng phạt lớn nhất, sau đó bị mọi người sỉ nhục... Càng chửi nhiều, hắn càng vui.

Còn về Trần Khải Minh, khi nghe thấy con trai ruột của hắn nói câu này. Cảm giác tức giận trào sắp cơ thể hắn. Ánh mắt trở nên đỏ ngầu vì tức giận, một tay chỉ vào Lâm Thần, gào lên:

“ Mày muốn chết!!!?”

Lời nói vang vọng khắp tòa nhà, ẩn chứa nỗi uất hận của Trần Khải Minh khiến cho những người ở bên ngoài cũng có cảm giác vô cùng ớn lạnh.

Hân Hân đang thưởng thức đồ ăn trong văn phòng, vẻ mặt cô đang say mê nghĩ về hình ảnh Lâm Thần thì bị giọng nói vang vọng đó làm cho cô tỉnh lại.

“ Có chuyện gì thế?”

Cô tự hỏi chính mình, xoay đầu kiểm tra nhưng chẳng hề có ai cả. Lúc này, cô mới nghi ngờ nhìn ra cửa sổ, nói:

“ Chắc do mình chưa ngủ đủ giấc nên bị ảo giác, thật là... Chiều nay tan ca mình phải đi massage mặt mới được.”

Quay trở lại căn phòng Lâm Thần đang đứng. Mặc dù giọng của Trần Khải Minh lớn như vậy, còn ẩn chứa cả sát khí khiến mọi người đều run rẩy... thế nhưng cậu vẫn chẳng hề để ý, mắt nhắm lại suy nghĩ điều gì đó.

Cảnh tượng trên chẳng khác gì một cái tát giáng thẳng vào mặt của Trần Khải Minh. Hắn đường đường là một cổ đông của công ty, chức cao vọng trọng, ấy thế mà lại bị một tên nhóc miệng còn hôi sữa đối xử như thế này? Nếu truyền tin này ra ngoài, hắn đâu còn mặt mũi gặp ai nữa?

Hiện tại, hắn muốn chơi chết tên nhóc này. Muốn cố gắng giả bộ trước mặt hắn, thử xem lúc bị ăn đánh có còn như vậy nữa không?


Nở một nụ cười lạnh, Trần Khải Minh đứng dậy, nhanh chóng lấy một thanh gậy trong tay tên lính ở cạnh, sau đó nhanh chóng tiếp cận Lâm Thần.

Mọi người xung quanh, bao gồm cả Trần Khải An đều bất ngờ trước cảnh tượng này. Trẻ con cũng đoán được là ông ta muốn ra tay với Lâm Thần. Thậm chí còn vô sỉ đến mức muốn ra tay lén.

Biết là như vậy nhưng chẳng có ai nói bất cứ câu gì cả. Ai ai cũng trông chờ cảnh tượng tiếp theo xảy ra, dù sao thì sống chết của Lâm Thần đối với bọn họ cũng chẳng giúp được gì, hơn nữa nhắc cậu ta thì chẳng khác nào là đang đối địch với Trần Khải Minh. Đâu có ai ngu mà đi làm việc vô công như vậy.

Trần Khải Minh rón rén bước nhẹ nhàng, vẻ mặt đầy sự kiêu ngạo, hai tay nắm chặt chiếc gậy sắt. Cho đến khi cách Lâm Thần hai mét, nhìn thấy Lâm Thần vẫn còn chăm chú suy nghĩ điều gì đó, hắn cười lạnh, hai tay giơ gậy lên, sau đó cố gắng dùng hết sức lực vụt xuống.

Cú vụt này là toàn bộ sức lực của hắn, mặc dù thân thể béo mập, đồ sộ khó đi nhưng hắn rất tin tưởng cú đánh của mình.

Đòn ra tay vô cùng hiểm độc, nhắm thẳng đến đầu của Lâm Thần. Nếu như trúng, Lâm Thần không chết thì cũng sống thực vật, thật là một con người tàn độc.

Trần Khải Minh biết rõ điều đó, nhưng hắn đâu có quản nhiều. Dám đánh con trai hắn ra nông nỗi này thì cái chết đối với tên nhóc con này còn là quá nhẹ. Hắn còn đang dự định là sau khi tên nam sinh này chết, hắn sẽ phải tìm người nhà của tên nhóc này như thế nào...

Khi cây gậy vụt xuống, mọi người đều nín thở. Thậm chí một số người còn nhắm mắt lại, không dám nhìn chuyện gì tiếp sẽ xảy ra.

Thế nhưng...

Một giây, hai giây, ba giây...trôi qua.

Không hề nghe thấy tiếng động nào, bọn họ hoài nghi mở mắt ra xem. Một cảnh tượng khiến cho toàn bộ tâm trí tất cả mọi người ở đây đều chấn động.

Chỉ thấy Lâm Thần một tay đỡ lấy chiếc gậy sắt, một tay bóp cổ tên Trần Khải Minh rồi nhấc lên không trung như một con chó. Ánh mắt Lâm Thần tràn ngập sự u tối, đáng sợ đến vô tận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận