Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 101: Muốn Giao Thủ Với Dị Thú Nhị Giai

Giang Bắc Nhiên vẫn luôn không hiểu về thẩm mỹ hội họa của nơi này. Họa sư nơi này chuyên vẽ ảnh chân dung, chỉ là với kỹ thuật hội họa thế kia, chẳng biết họ có tìm được đúng người cần tìm không nữa.
Tựa như hiện tại, hắn cầm bức hình này trong tay, trên bức họa là nam tử gò má cao, mũi ưng, môi mỏng, trông vô cùng quái dị.
Bất quá đã thành thói quen, Giang Bắc Nhiên vẫn nhận ra được.
Trông khá quen a... ?
Ngô Thanh Sách thu thập xong tiền đồng cũng lại gần nhìn thoáng qua:
"Sư huynh, ngươi nói có phải họ đang tìm người trên chân dung này không?” "Vậy cũng quá không chuyên nghiệp rồi."
Hoạt Sát cung rõ ràng đều không phải kẻ tốt lành gì, xác suất lớn người bị họ để mắt tới hẳn là đối tượng ám sát. Nhưng với sát thủ chuyên nghiệp có đoàn đội mà nói, chẳng phải họ nên xem tranh xong rồi thiêu hủy liền mới đúng chứ?
Giang Bắc Nhiên ném bức tranh cho Ngô Thanh Sách, vừa muốn nói chuyện thì thấy được ba sự lựa chọn.
Lựa chọn một: Để Ngô Thanh Sách điều tra người trên tranh.
Ban thưởng: Ngọc Lộ Chỉ (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Tự mình đi điều tra người trên tranh.
Ban thưởng: Thất Cầm Thối (Hoàng cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Coi như không có chuyện gì.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính đặc biệt ngẫu nhiên.
Hả? Lại là điểm thuộc tính đặc biệt? Hệ thống lần này ra tay thật là hào phóng a.
Vui vẻ lựa chọn số ba, Giang Bắc Nhiên đứng lên chuẩn bị nói:
"Được rồi, hôm nay trước dạy đến ngươi đến đây. Ta nhìn tâm tư ngươi đã sớm bay tới chỗ hai con dị thú kia rồi, mau đi đi."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm thổ nạp.
Lại là thổ nạp, thật sự đã lâu không gặp a.
Nhìn điểm thuộc tính đặc biệt được thưởng, Giang Bắc Nhiên đột nhiên mừng rỡ, điểm thổ nạp có tác dụng rất lớn với việc trợ giúp khôi phục thể lực. Dù Giang Bắc Nhiên luyện tập thể lực hết mình vẫn có thể nhanh chóng khôi phục.
Nghe Giang Bắc Nhiên nói, Ngô Thanh Sách vội lắc đầu:
"Ta không có!"
Tâm tình Giang Bắc Nhiên rất tốt, hắn nhịn không được trêu chọc:
"Được, vậy ngươi tiếp tục kiểm tra thi thể này đi, ta đi thu thập hai con dị thú kia."
"Ai! Sư huynh! Ta..."
"Làm sao vậy?"
Giang Bắc Nhiên quay đầu hỏi.
"Ta thừa nhận ta muốn tranh thủ thời gian giao thủ cùng dị thú nhị giai..."
"Cho nên làm người nên thẳng thắn một chút, như vậy không tốt sao?"
"Đó là sư huynh ngươi..."
Ngô Thanh Sách nói được nửa câu thì thấy ánh mắt sắc bén của Giang Bắc Nhiên, hắn đổi giọng cười nói:
"Không có gì... Không có gì, hắc hắc."
"Theo ta."
Dẫn Ngô Thanh Sách tới chỗ Lôi Văn Tranh cùng Nghiệt Hoan, Giang Bắc Nhiên mở miệng:
"Hai thú các ngươi tùy tiện cử một tên ra đánh với hắn, đánh thắng sẽ được thả đi.” Lôi Văn Tranh cùng Nghiệt Hoan nghe xong thì lộ ra thần sắc hoang mang khó hiểu.
"Không phải chứ... Đều là nhị giai mà ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu?"
Giang Bắc Nhiên thất vọng nói.
Thấy Giang Bắc Nhiên thở dài, hai con dị thú bị hù tới liên tục cúi đầu cầu xin tha, trong miệng phát ra tiếng gầm:
"Ô... Ô... Ô".
"Ai, phiền phức."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi lên phía trước lôi Lôi Văn Tranh ra.
"Ngao ô ! Ngao !"
Lần này dọa cho Lôi Văn Tranh không ngừng chửi vậy, cũng nhìn Nghiệt Hoan bằng ánh mắt cầu cứu. Có điều Nghiệt Hoan chỉ biết yên lặng nghiêng đầu qua, coi như không thấy gì.
Lâm vào tuyệt vọng, Lôi Văn Tranh lại rú lên một trận thảm thiết.
"Chớ có ồn ào!"
Giang Bắc Nhiên nói xong thì trừng Lôi Văn Tranh một chút, tinh thần lực cường đại khiến Lôi Văn Tranh chỉ còn lại biết ô ô ô, nhỏ giọng thút thít.
Giang Bắc Nhiên kéo Lôi Văn Tranh tới trước mặt Ngô Thanh Sách, chỉ chỉ Lôi Văn Tranh lại chỉ chỉ Ngô Thanh Sách, sau đó dùng hai nắm đấm đụng nhau một cái.
"Rõ chưa?"
Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Lôi Văn Tranh hỏi.
Lôi Văn Tranh cái hiểu cái phát hiện tạm thời bản thân sẽ không bị giết, vội vàng gật đầu.
Kết quả Giang Bắc Nhiên bắt đầu hoa chân múa tay với bỏ ra đại khái mười phút đồng hồ rốt cục cũng khiến Lôi Văn Tranh hiểu ý.
"Sư huynh... Con Lôi Văn Tranh nào cũng như vậy hết hả, nó sẽ dùng toàn lực đánh với ta chứ?"
Thấy Lôi Văn Tranh với bộ đáng run lẩy bẩy kia, Ngô Thanh Sách bỗng có cảm giác mình như người ác vậy.
"Nhiều chuyện."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì quay người lần nữa dùng ngôn ngữ tay chân giải thích với Lôi Văn Tranh, ý tứ là nếu ngươi đánh không thắng hắn, ta sẽ trực tiếp giết ngươi.
Lôi Văn Tranh nghe xong liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Ngô Thanh Sách cũng lộ ra hung quang.
"Đúng, chính là cái khí thế này, giết hắn đi!"
Giang Bắc Nhiên nhẹ gật đầu với Lôi Văn Tranh.
Thấy sát khí của Lôi Văn Tranh ngày càng thịnh, Ngô Thanh Sách vội kéo Giang Bắc Nhiên tới nói:
"Được rồi được rồi sư huynh... Thế này được rồi, đừng kích thích nó quá."
Bạn cần đăng nhập để bình luận