Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 102: Chiến Đấu

"Hô..."
Ngô Thanh Sách đứng đối diện Lôi Văn Tranh nhị giai, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra, một đôi mắt màu đen gắt gao tập trung nhìn về phía con mồi đối diện.
Lôi Văn Tranh đối mặt với ánh mắt tràn ngập chiến ý của Ngô Thanh Sách thì chẳng có chút sợ chút nào, bốn cái đuôi dị thú ngông cuồng lay động, đôi mắt nó dần chuyển từ đen sang đỏ.
Bầu không khí giữa một người một thú đã bắt đầu nóng hơn, Giang Bắc Nhiên làm trọng tài ở giữa thuận miệng hô:
"Được rồi, bắt đầu đi."
"Rống! ! !"
Đối mặt với trận chiến liên quan đến tính mạng của mình, Lôi Văn Tranh dùng toàn lực nhào về phía Ngô Thanh Sách. Đồng thời đôi chân trước cũng sáng lên hồng quang yêu dã.
Dị thú nhị giai tương đương với cấp bậc Huyền Sư của người tu luyện, nhưng đối với trận chiến vượt cấp này, Ngô Thanh Sách lại không chút hoảng loạn gì.
Ngô Thanh Sách vận khởi Quy Tâm Quyết để khiến mình tỉnh táo hơn. Sau đó dùng toàn lực thôi động Quyển Vân Công rồi nhảy hướng vào giữa không trung.
"Oanh!"
Lôi Văn Tranh bổ nhào về phía trước nhưng vồ hụt. Cơ mà động tác của nó không mảy may đình trệ, sau khi khóa chặt mục tiêu Ngô Thanh Sách thì hai chân sau lập tức phát lực, nhảy vọt sang.
Tới rồi!
Thấy Lôi Văn Tranh nhảy đến giữa không trung, giữa hai bàn tay của Ngô Thanh Sách nhiều hơn sáu thanh Nguyệt Nha Phi Đao, đồng thời phóng về phía Lôi Văn Tranh.
Thấy sáu thanh Nguyệt Nha Phi Đao nho nhỏ bay tới chỗ mình. Lôi Văn Tranh không hề để ý, vung đuôi quét tới.
"Ngao! ! !"
Nhưng một giây sau, Lôi Văn Tranh lại phát ra tiếng rú thảm thiết, sáu thanh Nguyệt Nha Phi Đao trông không có gì lạ lại trực tiếp xuyên thấu qua đuôi nó, đâm vào thân thể.
Ẩn Khí Quyết sư huynh dạy luôn tốt như vậy.
Lúc người tu luyện chiến đấu, giữa một chiêu một thức luôn tản ra huyền khí, đối phương có thể căn cứ vào đó mà đoán được uy lực của chiêu này.
Nhưng Ngô Thanh Sách học xong Ẩn Khí Quyết sau Giang Bắc Nhiên dạy, mỗi một chiêu một thức đều chẳng khác nào đòn tấn công bình thường, khiến đối phương không chút đề phòng.
Nghe Lôi Văn Tranh kêu thảm, Ngô Thanh Sách lập tức rút Thanh Phong Kiếm ra, thừa cơ truy kích, một chiêu Tứ Thủy kiếm pháp từ trên trời giáng xuống!
Vì giữa không trung không cách nào điều chỉnh tư thế nên dù thấy Ngô Thanh Sách đang tấn công mình, Lôi Văn Tranh cũng chỉ có thể miễn cưỡng nâng móng vuốt lên đỡ đòn.
"Keng!"
Thanh Phong Kiếm đụng vào chân trước Lôi Văn Tranh phát ra âm thanh như kim loại va chạm. Dù móng vuốt Lôi Văn Tranh có cứng rắn như sắt cũng bị gọt đi một nửa chỉ trong nháy mắt.
"Ngao! ! !"
Nghe tiếng kêu thảm thiết mà Lôi Văn Tranh phát ra, trên mặt Ngô Thanh Sách hiện lên nét sợ hãi lẫn vui mừng.
Không hổ là kiếm pháp sư huynh dạy, dù là nhục thân của dị thú nhị giai cũng vô pháp ngăn cản.
Vào lúc hắn đắc ý thì thấy hai cái đuôi to lớn sắp đánh về phía mình.
"Hỏng bét!"
Ngô Thanh Sách không ngờ tuy Lôi Văn Tranh đã thụ thương nhưng vẫn phản kích, hắn không kịp tránh, chỉ có thể dựng Thanh Phong Kiếm lên để ngăn trở.
Nhưng đoàn tấn công của dị thú nhị giai nào dễ cản như vậy. Ngô Thanh Sách cảm nhận được một cỗ cự lực lấn tới, hắn phun một búng máu tươi, cả người như con diều đất dây đập xuống đất.
"Ầm!"
Thấy Ngô Thanh Sách rơi xuống đụng gãy ba gốc cây mà mỗi gốc ba người ôm không hết, Giang Bắc Nhiên đập một tay vào trán.
Đệ tử đệ nhất của khu Giang Bắc chỉ được như vậy?
Mặt khác , Lôi Văn Tranh bị quật ngã cấp tốc lật người bò dậy, cùng lúc thôi động huyền khí, bắt đầu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được tự khôi phục chân trước của mình.
"Khục... Khục..."
Vào lúc Lôi Văn Tranh tự chữa thương, Ngô Thanh Sách đẩy cây vân sam đổ trên người mình ra và đứng lên.
Xong đời ... Lát nữa chắc chắn sẽ bị sư huynh la.
Ngô Thanh Sách nghĩ xong thì lấy lấy cái bình được làm từ lam nham thạch từ Càn Khôn giới ra, đổ một viên đan dược và dùng.
"Khục!"
Ngô Thanh Sách lại ho thêm một tiếng nữa, chùi vết máu tươi ở khóe miệng, nhặt Thanh Phong Kiếm rơi xuống gần đó lên. Vào lúc hắn xoay người một cỗ sát khí lăng lệ đột nhiên đánh tới.
Ngô Thanh Sách nghiêng đầu sang chỗ khác thì phát hiện một bóng người đỏ rực đã tới trước mặt hắn, miệng mở to như chậu máu cắn tới.
Trong chớp nhoáng này, Ngô Thanh Sách cảm nhận được tử thần đang tới gần. Dị thú trước mắt này rất mạnh, dù chính diện đối chiến thì xác suất lớn hắn cũng chẳng thắng được chớ nói chi khi nó đột nhiên đánh lén, hắn căn bản không thể phòng ngự được chút nào.
Vào lúc Ngô Thanh Sách sợ tới con ngươi co vào, một bóng người ngăn trước mặt hắn.
"Này, tốt xấu gì cũng có chút phản ứng đi a, bị sợ tới choáng váng đầu óc luôn rồi?"
Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn Ngô Thanh Sách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận