Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 114: Trò Chuyện Với Đường Chủ

"Anh Kiệt Thiếu Niên Hội lần này là thi đấu tổng hợp, trừ luận bàn võ nghệ ra còn có âm luật, thư pháp, hội họa, đánh cờ đều phải tỷ thí. Cuối cùng môn phái có tổng số điểm cao nhất sẽ thắng. Lần này Yểm Nguyệt tông chủ yếu là muốn khoe khoang, mà ra ‘ra máu’ cũng nhiều. Phần thưởng cho người đứng đầu mỗi môn đều rất mê người."
"Người khác có lẽ không biết, nhưng đánh cờ vây thì đừng nói khu Giang Bắc, xem như toàn bộ Phong Châu cũng tìm không ra đệ tử trẻ tuổi nào có thể đấu với ngươi. Vì thế ta quyết định lần này sẽ để ngươi đại biểu Quy Tâm tông chúng ta tham gia tỷ thí trong môn cờ vây."
Giang Bắc Nhiên vừa muốn mở miệng nói thì nhiệm vụ đã được phát động.
Lựa chọn một: Trực tiếp cự tuyệt Trương Hạc Khanh. Ban thưởng: Giáng Vân Thánh Ấn (Địa cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Thuyết phục tông chủ để không phải tham dự.
Ban thưởng: Bát Thức Quy Nguyên Pháp (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Rời khỏi Quy Tâm tông.
Ban thưởng: Huyễn Hải Bảo Lục (Huyền cấp hạ phẩm).
Lựa chọn bốn: Đồng ý.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Con mẹ nó! ? Đây rốt cục là làm sao! ?
Nhìn bốn lựa chọn trước mắt, Giang Bắc Nhiên không khỏi ngơ ngác. Không biết bao lâu rồi hắn chưa phát động nhiệm vụ Địa cấp thượng phẩm. Kết hợp với hai lựa chọn tiếp theo, đoán chừng hắn mà không đi, e rằng Quy Tâm tông rất có thể sẽ bị diệt môn mất! ?
Chẳng lẽ Yểm Nguyệt tông này đang bày Hồng Môn Yến?
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng không biểu lộ cảm xúc của mình, hắn trực tiếp đáp:
"Đệ tử lĩnh mệnh."
"Ai nha, ngươi đừng vội cự tuyệt, chuyện lần này... Hả! ? Ngươi đồng ý! ?"
Trương Hạc Khanh khiếp sợ nhìn Giang Bắc Nhiên.
Ban đầu Trương Hạc Khanh đã chuẩn bị tốt mấy lý do thoái thác, cũng âm thầm thề, mặc kệ lần này Giang Bắc Nhiên tìm cớ gì, hắn cũng phải buộc con hàng này đi cho bằng được. Chẳng ngờ đối phương lại đồng ý nhanh dữ vậy...
"Đúng vậy, đường chủ nguyện ý phó thác trách nhiệm này cho đệ tử, đây là vinh hạnh của đệ tử."
"Ai nha nha nha nha nha!"
Trương Hạc Khanh nghe xong thì trực tiếp đứng dậy, vòng qua đối diện hung hăng vỗ vai Giang Bắc Nhiên nói:
"Ta biết ngươi là đệ tử rõ lí lẽ! Biết lúc nào nên đứng ra vì tông môn, bản đường chủ rất vui!"
"Đường chủ quá khen, đệ tử được Quy Tâm tông vun trồng nhiều năm, vốn nên vì vinh dự của tông môn mà dốc hết toàn lực."
"Bắc Nhiên, không ngờ ngươi..."
Thanh âm Trương Hạc Khanh đột nhiên nghẹn ngào, Giang Bắc Nhiên vội ngẩng đầu nhìn thì phát hiện Trương Hạc Khanh vậy mà đang lau nước mắt.
Không đến mức này chứ lão đại... Có cần cảm động vậy không sao?
Giang Bắc Nhiên vội vàng đứng lên, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên làm sao bây giờ, an ủi đường chủ hai câu thì cảm giác là lạ, giúp đường chủ lau nước mắt thì càng kỳ quái.
Thấy Giang Bắc Nhiên tay chân luống cuống, Trương Hạc Khanh lau nước mắt nói:
"Nhất thời thất thố, nhất thời thất thố, ta vẫn cho là ngươi không biết lễ phép, kiệt ngạo bất tuần, ỷ lại..."
"Đường chủ, đường chủ! Ta có thể bỏ qua đoạn này, chỉ cần khen thôi được không, đệ tử biết sai a.”
"Tốt tốt tốt."
Gật đầu, Trương Hạc Khanh cảm khái:
"Xem ra trước kia đều là ta hiểu lầm ngươi, kỳ thật trong lòng ngươi vẫn xem tông môn như nhà của mình."
"Đó là tự nhiên, nếu không có Quy Tâm tông, đệ tử sớm đã chết ở bên ngoài. Vì tông môn, đệ tử nguyện ý xông pha khói lửa!"
"Rất tốt, ngươi có tấm lòng này ta đã rất cảm động rồi, mau ngồi xuống đi."
Lần nữa ngồi vào chỗ của mình, Trương Hạc Khanh nhấp một hớp trà nóng, hòa hoãn tâm thần rồi nói tiếp:
"Thọ yến tông chủ Yểm Nguyệt tông lần này được an bài vào giữa tháng chín. Dù ta biết kỳ nghệ của ngươi cao siêu, nhưng vẫn hy vọng trong đoạn thời gian này ngươi có thể hảo hảo luyện tập, nghiêm túc làm việc sẽ nhận được kết quả tốt.”
"Vâng."
Giữa tháng chín à... Nghĩa là còn hơn hai tháng nữa, nhất định phải chuẩn bị nhiều chút, xem độ khó của nhiệm vụ vừa rồi, nếu chuẩn bị không đủ mà nói, rất có thể liền sẽ đụng phải nhiệm vụ Hoàng cấp là thấp nhất, thậm chí có thể tới cả Huyền cấp cũng nên.
Thấy Giang Bắc Nhiên nghiêm túc suy nghĩ, Trương Hạc Khanh cảm thấy được an ủi không ít.
Lần nữa tự rót cho mình một ly trà, Trương Hạc Khanh mở miệng:
"Bắc Nhiên a."
"Đệ tử đây."
"Vừa rồi ngươi nói, ngươi giúp Thi đường chủ quản lý hoa cỏ của nàng?"
"Đúng thế."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Kỳ thật ta đối với hoa cỏ cũng rất có nghiên cứu, nếu không hôm nào ta và ngươi cùng đi? Cũng không thể để một mình ngươi vất vả vì đường của chúng ta được, đúng không."
"Đường chủ cũng thích hoa cỏ?"
"Trông không giống?"
Trương Hạc Khanh bày ra một tư thế tự cho là đẹp nhất mà hỏi.
"Giống, rất giống! Đường chủ có thể suy nghĩ vì đệ tử như thế, đệ tử thật sự cảm động."
Bạn cần đăng nhập để bình luận