Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 119: Thiếu Nợ

Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu rồi cúi đầu tiếp dùng xẻng đào đất.
Lúc Thi Phượng Lan đi tới, ánh mắt một mực hướng về phía Giang Bắc Nhiên, cho nên thấy hắn ngẩng đầu lên, nàng lập tức cười nói:
"Lúc này không giống như xưa, gần đây dưới núi rất loạn. Ta vẫn không yên lòng để một đại mỹ nữ như ngươi một mình lên đường."
"Thi đường chủ nói đùa rồi."
"Nào có đùa giỡn gì, trước đó ta đi vào đón ngươi. Ngươi không thấy ánh mắt đám nam đệ tử tông môn của chúng ta nhìn ngươi tới mức muốn lòi ra ngoài luôn.” "Đó là vì gặp được Thi đường chủ ngươi đó."
"Đến cùng họ nhìn ai ta sao có thể không phân biệt được? Ai, thật sự đáng tiếc, nếu đám đệ tử kia biết ngươi đã đi ! mất cơ hội tốt tiếp cận mỹ nhân thì nhất định sẽ khóc đến mất ngủ mấy đêm luôn đó.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Thi Phượng Lan hung hăng trừng Giang Bắc Nhiên, nhưng chỉ thấy đối phương chăm sóc hoa cỏ mà không có bất kỳ hành động gì khác.
Lúc này, nữ đệ tử Xích Hà tông chắp tay nói:
"Thi đường chủ, đừng trêu chọc ta nữa."
Thấy Giang Bắc Nhiên không có phản ứng, Thi Phượng Lan cũng không kích thích hắn nữa, quay dầu nói với Thu Nghiên:
"Vậy ta tiễn ngươi tới đây. Trên đường trở về ngươi nhớ cẩn thận đó.” "Vâng, đa tạ Thi đường chủ quan tâm, đệ tử xin phép cáo từ."
Thu Nghiên nói xong thì chắp tay một cái, quay người rời khỏi Đinh Lan thủy tạ.
Chờ nàng đi xa, Thi Phượng Lan một đường chạy chậm tới trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Hối hận không Tiểu Bắc Nhiên. Ban đầu ta muốn để ngươi hộ tống Thu Nghiên về. À, chính là nữ đệ tử ta đưa tiễn vừa rồi đó, nhưng ai bảo ngươi không hiểu ý ta làm chi.” "Đa tạ hảo ý của Thi đường chủ, là tại hạ không có phúc hưởng."
Thấy Giang Bắc Nhiên căn bản không có chút hối hận nào, Thi Phượng Lan không thấy có gì vui, chỉ hừ một tiếng rồi nói:
"Hôm nay Vu hộ pháp không ở đây, Tiểu Bắc Nhiên làm nhanh lên chút, chúng ta chơi sớm sớm!” … "Ngươi gặp một đám ma giáo đạo tặc, bị cướp 1 lượng bạc... A! ? Tại sao! Tỏa Liên tiên tử của ta rất lợi hại, nhất định có thể đánh thắng họ!"
Xem xong sự kiện được miêu tả trên thẻ lịch luyện, Thi Phượng Lan tức giận nói.
"Đây là quy tắc, đánh bạc không tuân theo quy củ thì đánh kiểu gì nữa."
Giang Bắc Nhiên nói xong, mặt không đổi sắc chuẩn bị rút đi một tấm thẻ tượng trưng cho tiền thì bị Thi Phượng Lan bắt lấy tay.
"Nè... Không thể cho thiếu được hả?"
Thi Phượng Lan mắt to ngập nước nói.
"Không được, buông tay, còn muốn chơi nữa không?” "Được rồi a..."
Thi Phượng Lan đau khổ cầu xin không nên bèn buông tay ra, sau đó lại dùng tay trái đánh một cái vào mu bàn tay phải:
"Bảo ngươi ném con bốn, vậy mà hết lần này tới lần khác lại ra con hai! Đồ cái tay thúi!"
"Đến ngươi đó."
Giang Bắc Nhiên nhìn nhìn rồi nói với Tiểu Đóa.
Tiểu Đóa xoa tay nhỏ, cẩn thận từng li từng tí ném xúc xắc trong tay ra.
"Một."
Thấy xúc xắc chậm rãi dừng lại ở điểm một, Tiểu Đóa cầm Tiểu Phi Hiệp di chuyển một bước.
"Chuyện giang hồ."
Nói xong, Tiểu Đóa thuận tay rút một cái thẻ sự kiện ở trên cùng.
"Ngươi được bầu thành đại hiệp kiệt xuất hàng năm, nhận được 2 lượng bạc, một thanh Phượng Linh Bảo Kiếm... Oa, ban thưởng nhiều như vậy."
Tiểu Đóa hưng phấn hô.
"Đây, Phượng Linh Bảo Kiếm của ngươi."
Giang Bắc Nhiên rút một tấm thẻ đạo cụ ra đưa cho Tiểu Đóa.
"Tạ ơn Giang sư ca."
Hô lên một tiếng ngọt ngào, Tiểu Đóa nhận tấm thẻ, nhỏ giọng thì thầm:
"Hiệu quả: Có thể chém người ma giáo gặp được trên đường.” "A!"
Thi Phượng Lan bỗng vỗ bàn một cái, mặt mũi tràn đầy hâm mộ nhìn tấm thẻ trong tay Tiểu Đóa.
Cảm nhận được ánh mắt khát vọng của Thi Phượng Lan, Tiểu Đóa đưa thẻ cho Thi Phượng Lan nói:
"Đường chủ thích thì cho đường chủ nè."
"Thật sao! ?"
Thi Phượng Lan mặt mày mừng rỡ.
Giang Bắc Nhiên nhìn vậy thì ho nhẹ một tiếng:
"Khục! Chú ý quy tắc, không cho phép chuyển tặng."
"Chỉ đùa chút thôi, bản đường chủ không cần dạng đạo cụ này cũng có thể thắng các ngươi. Nhanh lên, Tiểu Bắc Nhiên, đến ngươi."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, ném xúc xắc ra ngoài.
Giờ Dậu, Vu Mạn Văn nhẹ bước tới Kính Hoa viên, trong lúc đo về phía Đinh Lan thủy tạ bỗng nghĩ:
“Từ khi nào khi về ta lại tới Kính Hoa viên trước mà không phải phòng mình nhỉ?” Trước kia, dù Vu Mạn Văn hay tới kiểm tra nhưng chỉ là ngẫu tới thôi, nhưng gần nhất, Đinh Lan thủy tạ sắp thành nhà nàng của nàng luôn rồi.
Dù sao cũng có người không khiến ta bớt lo hơn.
Vu Mạn Văn thầm giải thích một câu trong lòng rồi đi tới Đinh Lan thủy tạ, nàng nghe âm thanh ồn ào quen thuộc của đường chủ.
Tiểu Bắc Nhiên ! đây là ba văn tiền cuối cùng của ta, ngươi để ta thiếu đi, van ngươi mà....” Hả? Chơi kiểu gì mà bây giờ thành trả tiền rồi?” Vu Mạn Văn nhướng mày, đi vào chính sảnh.
"Bái kiến Vu hộ pháp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận