Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 155: Tông Chủ Và Trưởng Lão

Nhìn qua các đệ tử vừa bị hắn răn dạy, Từ Cảnh Thu nói:
"Các ngươi ở đây đợi, ta đi chiếu cố tên Lục Dận Long kia."
"Trưởng lão cẩn thận!"
Chúng đệ tử đồng thời chắp tay nói.
Tiếp theo chỉ nghe phanh một tiếng, cửa sổ lầu hai Nghênh Tân quán lần nữa chấn động, Từ Cảnh Thu bay ra từ trong đó, đáp xuống trước mặt Lục Dận Long.
Từ Cảnh Thu chắp tay, mở miệng nói:
"Uy phong Lục tông chủ thật to a, không biết ngươi có chuyện gì muốn hỏi Từ mỗ."
Quy Tâm tông cùng Chân Võ tông, một cái tại Giang Bắc, một cái tại Giang Nam, bình thường không liên quan gì nhau, cũng không qua lại, vì thế đối với Lục Dận Long, Từ Cảnh Thu cũng chỉ biết tới danh tính mà thôi.
Lục Dận Long tiến lên một bước, quát:
"Ngươi thân là trưởng lão Chân Võ tông, lại ức hiếp một đệ tử của Quy Tâm tông ta, có không?"
"Là đệ tử Quy Tâm tông ngươi đánh tới cửa trước, còn dám đả thương đệ tử tông ta, còn..."
"Bớt nói mấy cái vô dụng đi! Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi thân là trưởng lão Chân Võ tông, địa vị cao, lại nhúng tay vào chuyện của tiểu bối, còn dùng ngôn ngữ uy hiếp hắn, có đúng không!"
Con mẹ nó... Ta đang tự hỏi vì sao Ngô Thanh Sách bá đạo như vậy, thì ra là thượng bất chính hạ tắc loạn, cái tên tông chủ này thật con mẹ nó không nói đạo lý!
Thấy Từ Cảnh Thu không đáp, Lục Dận Long mở miệng nói:
"Thanh Sách, đi, dẫn đệ tử bị thương của tông ta tới đây. Lần này ta xem thử ai dám cản ngươi."
Nói xong, huyền khí màu hổ phách bộc phát từ trong thân Lục Dận Long ra ngoài, chấn cho tất cả đệ tử vây xem nhao nhao lui về sau, thậm chí ngay cả huyền khí trong thể nội họ cũng bắt đầu cuồn cuộn không ngừng, phảng phất bất cứ lúc nào cũng sẽ thoát khỏi khống chế.
Cường giả Huyền Hoàng khủng bố như vậy!
Dù Từ Cảnh Thu không có biểu hiện chật vật như đệ tử vây xem, nhưng cũng bị huyền khí đột nhiên bạo phát của Lục Dận Long chấn không nhẹ, đối mặt với Huyền Hoàng chi uy, hắn cũng chỉ có thể giận mà không dám nói, dù sao cảnh giới của hắn chỉ mới tới Huyền Linh mà thôi, so với Lục Dận Long thấp hơn tận hai cảnh giới.
Trong giới tu luyện, Huyền Vương là một ranh giới cực lớn. Rất nhiều người tu luyện đến cuối đời cũng không thể đột phá đẳng cấp Huyền Vương này, nhưng chỉ khi đột phá Huyền Vương mới xem như chân chính bước vào cảnh giới cường giả, có tư cách được chia một chén canh trong loạn thế này.
Cũng giống vậy, Huyền Vương là cơ sở đầu tiên và tiên quyết để khai tông lập phái. Nếu còn chưa tới Huyền Vương đã khai tông, trên cơ bản mà nói thì chẳng khác nào nhà chòi cũng không có khác, chẳng những không làm nên trò trống gì mà mỗi ngày còn phải lo lắng sẽ bị người khác tiêu diệt.
Huyền Vương cũng chia thành cửu giai, mỗi một tầng đi tới tầng tiếp theo khó càng thêm khó. Muốn đột phá từ Huyền Vương đến Huyền Hoàng cần có đủ các yếu tố như thiên phú, cố gắng, tài trí, vận khí các dạng, thiếu một cũng không được.
Sở dĩ Quy Tâm tông có thể có được tài nguyên phong phú từ Lư Lâm quận trong Phong Châu đều nhờ Lục Dận Long có cấp bậc Huyền Hoàng này tọa trấn.
Nghe xong mệnh lệnh của tông chủ, Ngô Thanh Sách không dám chậm trễ, đáp một tiếng rồi rời khỏi đây.
"Người nào dám làm càn ở Chân Võ tông của ta!"
Vào lúc Từ Cảnh Thu đang không biết nên làm sao bây giờ thì một tiếng quát chói tai truyền xuống từ trên trời. Thấy được một nam tử mặc áo gấm màu nâu đậm ngự không mà tới, khí thế trên thân không thua gì Lục Dận Long.
Loại cấp bậc Huyền Hoàng này dưới tình huống bình thường dù đi mòn gót giày cũng khó gặp, bây giờ thì khác, như củ cải ngoài đường vậy.
Giang Bắc Nhiên xen lẫn trong đám đệ tử vây xem cầm một thùng bỏng ngô cùng một chén chè Khoái Lạc Thủy, vừa ăn vừa xem. Vở kịch lớn thế này mà không xem thì phí quá.
Mà đám đệ tử xung quanh thì không có gan lớn như Giang Bắc Nhiên, một ít đệ tử đã lặng yên lùi về sau.
Giang Bắc Nhiên cũng hiểu họ nghĩ gì. Dù sao hiện tại hai Huyền Hoàng giương cung bạt kiếm, vạn nhất lát nữa đánh nhau, ngẫu nhiên trúng vài “người may mắn” đứng xem cũng có thể lắm.
Thấy người đến, Lục Dận Long cười nói:
"Dư tông chủ, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ. Năng lực của thủ hạ ngươi ngày càng kém à nha.” Dư Chính Dương cũng chẳng phải người có tính khí tốt. Nói chuyện với Lục Dận Long cũng chẳng thèm khách khí, lạnh lùng nói:
"Năng lực thủ hạ ta thế nào không tới phiên Lục Dận Long ngươi để ý."
"A, ngươi cho rằng ta rảnh rỗi quản chuyện này. Nếu không phải trưởng lão trong tông ngươi ức hiếp đệ tử tông ta, ngay cả con mắt của ta cũng chẳng thèm lia về phía hắn.” Lục Dận Long nói xong thì dừng lại, hỏi Ngô Thanh Sách:
"Thanh Sách, tiếp tục làm chuyện của ngươi, Dư Chính Dương này có bản tọa giúp ngươi cản lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận