Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 158: Mời Ăn

Ai, ngươi có bản lĩnh đưa ra nhiệm vụ thì có bản lĩnh đuổi nàng đi hộ ta đi...
"A? Giang sư huynh, sao ngươi lại ở đây?"
Diệp Hân Thải biểu lộ vui mừng bất ngờ rồi cầm theo hộp cơm đi tới bên cạnh Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên phát hiện nhiệm vụ chưa được phát động thì đáp:
"Cảnh sông nơi này không tệ."
"Đúng vậy a, thật đẹp."
Diệp Hân Thải nói xong thì nhẹ vén tóc ra sau tai.
Làm xong động tác này, Diệp Hân Thải thầm đắc ý: Gặp gỡ ngoài ý muốn lúc hoàng hôn, lại để lộ nửa khuôn mặt, nhất định bây giờ trong lòng Giang sư huynh vui tới muốn hát lên luôn rồi.
Diệp Hân Thải liếc nhìn Giang Bắc Nhiên thì thấy đối phương đang ăn màn thầu, cau mày như đang suy gì đó, hoàn toàn không liếc mắt nhìn nàng một cái.
Hì hì, là đang tự hỏi nên trả lời thế nào hả, huynh ấy hẳn rất khẩn trương nha.
Diệp Hân Thải ôm ý nghĩ rèn sắt khi còn nóng, ngồi vào bên cạnh Giang Bắc Nhiên, mở hộp cơm ra.
"Mấy ngày nay ta phát hiện Yểm Nguyệt tông có không ít mỹ vị. Hôm nay ta cố ý tới phòng bếp một chuyến, muốn hỏi họ có bí quyết gì không, nhưng không ngờ đầu bếp thật tốt tính, dạy ta mấy món tửu của hắn. Đây là lần đầu tiên ta làm đồ ăn, không biết ăn có ngon không. Giang sư huynh, nếu không... sư huynh ngươi ăn thử xem?”
Diệp Hân Thải vừa dứt lời, trước mắt Giang Bắc Nhiên nhảy ra hai lựa chọn.
Lựa chọn một: Ăn thử. Ban thưởng: Vạn Trượng Phong (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Nói mình đã ăn no rồi quay người rời đi.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Ai...
Giang Bắc Nhiên thầm thở dài trong lòng, hắn đã hiểu trận này còn phải đánh dài dài.
Chọn số hai xong, Giang Bắc Nhiên nhét nửa cái bánh bao mứt táo cuối cùng vào trong miệng:
"Ta ăn no rồi, hay ngươi tìm người khác giúp ngươi ăn thử đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đứng dậy xuống núi.
Thấy Giang Bắc Nhiên quay người rời đi, Diệp Hân Thải không khỏi thầm thở dài.
Tiểu sư muội đáng yêu tự tay làm đồ ăn ngon quá mức kích thích hắn rồi hả. Chuyện gì đến từ từ sẽ đến, không thể gấp, không thể gấp a.
Nói xong, nàng mở hộp cơm ra tự mình ăn.
Giang Bắc Nhiên xuống núi, đang nghĩ kế hoạch giải quyết vị Diệp sư muội thì bỗng cảm giác được có ánh mắt nhìn mình.
Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực quét tới, không khỏi có chút nhíu mày.
Giang Bắc Nhiên tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ lên, ném vào rừng cây ven đường.
"Ai nha!"
Chỉ nghe một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Ngu muội muội từ trên cây rớt xuống.
Ngu Quy Miểu đặt mông ngồi dưới đất, nháy mắt hai lần, né cái nhìn của Giang Bắc Nhiên, làm bộ huýt sáo, vì sao lại nói là làm bộ, vì nàng căn bản không biết huýt sáo.
Giang Bắc Nhiên bị Diệp Hân Thải làm cho đau đầu, không nhịn được xoa xoa sống mũi. Bắt đầu từ hôm xuất phát, năm người Liễu Tử Câm các nàng không có bất cứ biểu hiện dị thường nào, cũng không có nhiệm vụ nào liên quan tới các nàng được phát động. Điều này khiến Giang Bắc Nhiên an tâm hơn về các nàng rất nhiều, nhưng hiện tại xem ra... hắn vui mừng quá sớm rồi.
"Suỵt... Suỵt..."
Ngu Quy Miểu đang giả bộ huýt sáo liếc nhìn sư huynh, thấy sư huynh nhìn mình chằm chằm mình, nàng vội nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục dùng sức huýt sáo, từng hạt mồ hôi to đừng từ trên đầu chảy xuống dưới cằm.
Không phải Tử Câm tỷ nói Vân Tức Quyết có năng lực ẩn tàng rất mạnh à... Ta đã khổ luyện ba tháng, mới có chút đã bị sư huynh phát hiện.
"Ai..."
Thở dài một hơi, Giang Bắc Nhiên nhìn Ngu Quy Miểu:
"Đừng đi theo ta nữa, nhớ kỹ ước pháp tam chương."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhặt thêm hai hòn đá nữa, Ngu Quy Thủy cùng Ngu Quy Chủy đang núp ở chỗ khác bị hù cho lập tức bò xuống.
Mà phản ứng của hai người này cũng như Ngu Quy Miểu, tránh ánh mắt Giang Bắc Nhiên, làm bộ huýt sáo.
Chờ đến khi Giang Bắc Nhiên hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của các nàng , ba tỷ muội mới thở dài một hơi, tụ hợp lại một chỗ.
"Làm ta sợ muốn chết..."
"Làm sao bây giờ, vừa mới bắt đầu đã bị sư huynh phát hiện, kế hoạch phía sau thi hành kiểu gì.”
"Tóm lại về trước nói với Tử Câm tỷ trước đã."
Ba tỷ muội nói xong thì liếc nhau, cùng thở dài.
Trở lại Nghênh Tân quán, Giang Bắc Nhiên cảm thấy trong lòng mệt mỏi không gì sánh được. Ban đầu phiền phức chỉ có một, bây giờ đột nhiên biến thành sáu, hắn nhịn không được mà cảm khái.
Quả nhiên dáng dấp đẹp trai hơn so với người bình thường sẽ càng nhiều phiền não hơn.
"Sư huynh, ngươi trở về rồi."
Thấy Giang Bắc Nhiên đẩy cửa vào, Mặc Hạ ngồi trước bàn cờ vội đứng lên, bưng một chậu nước chạy đến trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, mời rửa tay."
"A, cám ơn."
Giang Bắc Nhiên đưa tay vào chậu rửa qua hai lần, thấy bộ dáng như chó con của Mặc Hạ thì nhịn không được cười nói:
"Được rồi, theo ta đánh vài ván cờ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận