Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 160: Thân Phận Của Sư Huynh

"Đây có phải nói rõ, kỳ thật sư huynh rất tín nhiệm chúng ta?"
Liễu Tử Câm nghe xong thì suy tư một lát:
"A... Nói vậy thì nghe giống lắm nha.” còn giống như thật sự là nha."
Nghĩ vậy, ba tỷ muội Ngu gia lập tức hăng hái hẳn lên.
Ngu Quy Thủy không biết móc một cái kính lúp từ chỗ nào ra:
"Tử Câm tỷ, ngươi đoán xem, có phải sư huynh có lời khó nói, sợ liên lụy chúng ta nên mới giữ một khoảng cách."
"Rất có đạo lý đó tỷ tỷ."
Ngu Quy Chủy không biết lấy đâu ra cái mũ đội lên đầu:
"Kỳ thật sư huynh cũng không muốn xa lánh chúng ta, mà đang bảo hộ chúng ta."
Cuối cùng đến phiên Ngu Quy Miểu lúc, nàng móc từ trong Càn Khôn giới nửa ngày cũng không móc ra được đạo cụ hợp chủ đề gì, chỉ có thể cầm ra bánh quế, vừa ăn vừa phân tích:
"Bí mật trên người sư huynh ngày càng nhiều rồi."
"Ta thật hiếu kỳ!"
Cuối cùng ba tỷ muội cùng hô.
Trừ biểu tình có phần thái quái của ba tỷ muội, Liễu Tử Câm cảm thấy các nàng nói thật ra cũng rất có lý, sư huynh lợi hại như vậy tại chẳng nổi danh trong tông, căn bản không hợp lẽ thường.
"Ta nghĩ ra rồi!"
Lúc này, Phương Thu Dao đột nhiên hô to một tiếng, nhìn bốn tỷ muội bị nàng hù liền nói: "Các ngươi nói xem, có phải sư huynh là con riêng của tông chủ dại tông nào đó... Bởi vì bị truy sát nên mới mai danh ẩn tích, trốn tới Quy Tâm tông, vì tránh bị tra ra được nên mới phải cẩn thận làm việc như vậy."
"Có lý!"
"Ta! Ta! Ta! Ta cũng muốn nói!"
Ngu Quy Miểu hưng phấn giơ tay:
"Kỳ thật sư huynh..."
Cứ như vậy, năm người phân tích tới tận đêm khuya, từ con riêng tông chủ đến thái tử bị hành thích, cuối cùng vẫn không có kết luận cụ thể.
Ba tỷ muội Ngu động nghĩ ngợi tới phát mệt, cùng nhau nằm nhoài trên bàn.
"Sư huynh thật bí ẩn... ".
"Nhưng ta cảm thấy hắn nhất định đang bảo vệ chúng ta."
"Ta vẫn cảm thấy sư huynh là vương tôn quý tộc từ quốc gia khác chạy tới, trên người hắn rất có khí thế của thượng vị giả!” Liễu Tử Câm cười cười, nhéo khuôn mặt ba người, nói:
"Đừng đoán mò, mau về ngủ đi, ngày mai còn phải bồi Thu Dao đi dạo huyền phường đó."
Ba tỷ muội nghe xong thì lần lượt ngẩng đầu hỏi.
"Tử Câm tỷ, ngươi cảm thấy đến cùng sư huynh có thân phận gì?"
"Ngươi cảm thấy tại sao hắn lại gia nhập Quy Tâm tông?"
"Ngươi cảm thấy có ngày nào sư huynh sẽ đột nhiên biến mất không."
Liễu Tử Câm nghe xong thì cười suy tư một lúc rồi đáp:
"Ta đoán a ! sư huynh là một tuyệt thế đại cao thủ, tu vi cao đến mức ngay cả đường chủ cũng không đo ra được hắn lợi hại thế nào."
"Oa nha!"
Đôi mắt của ba tỷ muội đồng loạt tỏa sáng:
"Không hổ là Tử Câm tỷ, suy đoán thật to gan!"
"Được rồi, được rồi, mau về đi ngủ, ngày mai phải dậy sớm."
"Vâng ! ".
Kéo dài trường âm, ba tỷ muội lần lượt đứng dậy muốn rời đi thì phát hiện Phương Thu Dao không nói một lời ôm kiếm ngồi bên cạnh cửa sổ.
Ba tỷ muội nhìn thoáng qua nhau, cuối cùng nhìn về phía Liễu Tử Câm.
Liễu Tử Câm gật đầu, lặng lẽ đi đến bên cạnh vỗ vai Phương Thu Dao.
"Nghĩ gì thế? Thu Dao."
"Tử Câm tỷ..."
"Ôi, ngươi sao thế?"
Phương Thu Dao vừa quay đầu thì lộ ra đôi mắt đã sớm đỏ hoe, sớm đã đỏ cả vành mắt, nước mắt của nàng cứ thế chảy xuống. Liễu Tử Câm không biết chuyện gì chỉ có thể ôm Phương Thu Dao vào trong ngực.
Nghe tiếng kinh hô của Liễu Tử Câm, ba tỷ muội Ngu gia cũng vội chạy tới, thấy Phương Thu Dao đang khóc thì cả ba không khỏi ngơ ngác.
Vừa rồi các nàng có nói đến chuyện gì thương cảm đâu?
"Đến cùng bị gì, nói ta biết."
Liễu Tử Câm vỗ về Phương Thu Dao.
Phương Thu Dao lau nước mắt, quết mũi nói ra:
"Ngươi nhớ thiếu giáo chủ ma giáo không, hắn nói khi còn bé hắn rất khổ... Lúc đó sư huynh bảo chỉ có đồ ngốc mới tin, nhưng hiện tại ta cảm thấy có lẽ đó là thật đó, có lẽ sư huynh từng chịu khổ rất nhiều, nhưng không có ai để dựa vào, ngược lại còn giúp rất nhiều người, hắn thật, thật... Ô ô ô."
Nghe Phương Thu Dao lần nữa khóc thành tiếng, Liễu Tử Câm vội trấn an:
"Mọi người cũng chỉ suy đoán lung tung thôi mà, chưa xác định được. Nhìn ngươi khóc thành cái dạng gì rồi kìa, ngày mai còn phải tới huyền phương chọn tạ lễ cho sư huynh nữa đó.” Ba tỷ muội Ngu gia nghe xong cũng tiến lên muốn an ủi Phương Thu Dao.
Nhưng nghĩ nửa ngày thì thấy thân thế sư huynh được các nàng phân tích đều rất thảm, một so với một càng thảm hơn, bị ca ca cùng mẹ khác cha phái cao thủ truy sát, bị mẹ kế phái cao thủ truy sát, bị cha ruột của mình phái người truy sát vân vân...
"Sư huynh hình như... rất thảm nha."
Cộng với tiếng khóc đứt quãng của Phương Thu Dao, trong lúc nhất thời vành mắt ba tỷ muội cũng đỏ cả lên.
"Các ngươi cũng khóc! !"
Liễu Tử Câm bất đắc dĩ hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận