Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 184: Dụ Dỗ

"Rất tốt! Ta thích loại tiểu đệ tử chính khí lăng nhiên như ngươi. Đợi lát nữa ta sẽ kêu đệ tử lợi hại nhất trong giáo tỷ thí với ngươi, cho ngươi ra sức bảo vệ… a cái gì ấy ngờ… à, tà bất thắng chính kia, đúng không?"
Cái kia đệ tử chính phái nghe xong thì trả lời:
"Cứ việc phóng ngựa tới đây!"
"Nói hay lắm!"
"Đại sư huynh thật đẹp trai!"
"Chúng ta nhất định sẽ thắng!"
Trong lúc nhất thời, dưới sự dẫn đầu của tên đệ tử chính phái kia, mọi người dần kích động lên.
Lúc này, một thân ảnh màu đen như quỷ mị đột nhiên tới bên người Ân Giang Hồng, nói:
"Cha lớn, ngươi gọi ta làm gì?"
Thấy người đến, ngữ khí Ân Giang Hồng mang theo mấy phần cưng chiều:
"A, Tiểu Mộc Dao tới rồi, cha lớn kêu ngươi khi nào đâu?"
"Không phải vừa rồi ngươi bảo để đệ tử lợi hại nhất trong giáo đánh hắn à? Chẳng lẽ không phải ta?"
"Chúng ta vẫn chưa thương lượng xong, đừng nóng vội."
"Cha lớn này, người ngươi muốn ta đánh là ai?"
Ân Giang Hồng nghe xong thì chỉ chỉ tên đệ tử chính phái kia:
"Là tên kia, làn da trắng trắng, bên hông treo một thanh kiếm.” "A ! chính là ngươi a."
Mộc Dao vừa nói vừa nhìn về phía tên đệ tử chính phái kia.
Đệ tử chính phái không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào nàng và nói:
"Không sai, chính là tại hạ!"
"Nhưng ngươi trông rất yếu."
Mộc Dao đột nhiên bộc phát một cỗ huyền khí màu tím, ngoẹo đầu hỏi:
"Chẳng biết ngươi có thể chống đỡ được vài kiếm của ta không?"
Huyền Sư!
Các đệ tử chính phải giật mình, họ không ngờ con gái của ma giáo lại là Huyền Sư, hơn nữa còn là Huyền Sư cấp hai trở lên...
Đệ tử ma giáo mạnh như vậy...
Giang Bắc Nhiên cũng bị kinh ngạc, người khác có thể không cảm ứng được nhưng tinh thần lực của hắn quét qua một cái đã biết Mộc Dao là Huyền Sư tam giai, mạnh đến mức không còn gì để nói.
Nam đệ tử chính phái bị chấn kinh vì huyền khí của Huyền Sư, nhưng sau đó lập tức ổn định tâm thần, hỏi tiếp:
"Lần này chúng ta chỉ cho các đệ tử từ 20 tuổi trở xuống thi đấu, ma giáo các ngươi..."
"Ai ! lại đúng dịp."
Ân Giang Hồng cười một tiếng, đè bả vai Mộc Dao nói:
“Mộc Dao nhà ta năm nay mười tám, hẳn nhỏ hơn ngươi một chút.” Mười tám! ?
Đám người lần nữa bị hù dọa.
18 tuổi đã là Huyền Sư nhị giai! ? Nói đùa cái gì vậy.
Nam đệ tử chính phái lần nữa bị kinh, nhìn Mộc Dao:
"Ai biết có phải thật không."
“Ta 18 tuổi thật mà, gạt ngươi làm gì?"
Mộc Dao ngoẹo đầu hỏi.
"Ngươi..."
"Được rồi Ninh Cẩm, dù đối diện là người của Ma giáo, ngươi cũng không thể suy đoán bậy bạ."
Lúc này tông chủ các tông đã thương thảo xong, một trong số đó đi tới khiển trách.
"Vâng, tông chủ, đệ tử biết sai."
Thấy các tông chủ đã tới, Ân Giang Hồng lần nữa đứng thẳng người, nhìn về phía Quan Thập An:
"Quan tông chủ, quyết định xong chưa?"
Quan Thập An đi đến trước đại trận hộ tông, nhìn thẳng Quan Thập An:
"Muốn tỷ thí, cũng được, nhưng ngươi phải tuân theo quy củ của chúng ta."
"Được được được, địa bàn của ngươi, ngươi lớn nhất, có thể mở cửa được chưa? Chúng ta đứng bên ngoài uống gió đã được nửa ngày rồi nè."
Quan Thập An có chút do dự, cuối cùng vẫn mở đại trận hộ tông ra.
Tông chủ các tông cân nhắc lợi hại xong thì quyết định có thể nếu có thể giải quyết hòa bình việc này sẽ giải quyết hòa bình chuyện này. Dù sao đệ tử tinh anh nhất các tông đều ở đây, đánh nhau dù chỉ chết mấy người, cũng đủ khiến họ đau lòng.
Mà Ân Giang Hồng lại dẫn nhiều người đánh tới cửa như vậy, muốn nói suông thuyết phục hắn khẳng định không thể, cho nên chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
"Ôi, lão bằng hữu, để ngươi mở cửa cho ta vào thật không dễ dàng gì."
Ân Giang Hồng vào được đại trận thì ôm quyền nói với Quan Thập An:
"Nhiều năm không gặp, không ôm lão bằng hữu một cái à?” Giang Bắc Nhiên đứng phía sau nhìn một màn này không khỏi có chút muốn vò đầu bứt tóc, tên giáo chủ này thật sự làm màu. Bây giờ đã là khi nào rồi mà còn giả bộ làm người tốt thế kia chứ.
Quan Thập An tất nhiên sẽ không ôm Ân Giang Hồng, hắn nhìn thoáng qua đại quân ma giáo sau lưng đối phương rồi nói:
"Chúng ta vừa đi vừa nói."
"Được, nghe ngươi."
Đại khái nửa canh giờ sau, Ân Giang Hồng và Quan Thập An cùng sánh vai đi tới Yểm Nguyệt tông, sau lưng là chúng đệ tử ma giáo theo cùng.
Đệ tử chính phái và ma giáo tự tách sang hai bên, dù sao lúc thi hành nhiệm vụ họ từng gặp đệ tử ma giáo không ít lần. Đám người này âm hiểm vô cùng.
Nhưng các đệ tử ma giáo chưa từng nhìn đệ tử chính phái lấy một chút, chỉ đi theo tông chủ nhà mình mà thôi.
"Ai, không ngờ đột nhiên lại phiền toái như vậy."
Lục Dận Long thở dài một hơi, đứng trước đội ngũ Quy Tâm tông hỏi:
"Từ giờ trở đi, các ngươi phải thường xuyên đi bên cạnh ta, không được phép chạy loạn, rõ chưa?"
"Tuân mệnh!"
"Đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận