Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 190: Ý Trên Mặt Chữ

Quan Thập An bất đắc dĩ nhìn đối phương một cái:
"Biết hai đệ tử kia của ngươi lợi hại rồi, không cần ngươi tự thổi phồng."
Ba ngày nay, Quan Thập An xem như đã quen với cái tính này của Ân Giang Hồng. Dù biết đối phương đến để đập phá nhưng kỳ thật biểu hiện cũng không quá phận, họ thua cũng chỉ do tài nghệ không bằng người mà thôi, chờ qua rồi luyện tập thêm là được.
"Ha ha ha, Quan tông chủ nói gì ta không hiểu. Giáo ta đang tổ chức tiệc, có muốn tới tham dự không? Trống mãi trong ổ làm gì?” "Không được, ta ở đây là được rồi.” "Nấc!"
Ân Giang Hồng ợ rượu:
“Không ít đệ tử chính phái của các ngươi cũng đi a, ngươi không lo?"
"Tự có tông chủ của họ đi theo, ta lo cái gì."
Vì cái gọi là không đánh không quen, qua bốn ngày tỷ thí này, đệ tử hai bên tuy không kết thâm hậu tình nghĩa nhưng cũng coi như quen thuộc.
Từ lúc bắt đầu thì trào phúng lẫn nhau, đến bây giờ đã biến thành tự biết cao thấp, ở chung cũng không quá khó chịu như trước.
"Ừng ực... Ừng ực... A !"
Ân Giang Hồng uống một ngụm rượu rồi cười nói:
"Không thể không nói, ta ngược lại không ngờ trong hàng ngũ chính phái của các ngươi vẫn có vài người thật sự có bản lĩnh. Ban đầu ta còn lo ma giáo của ta sẽ ôm đồm quá nhiều kia kìa.” "Ngươi nghĩ hay nhỉ.” Quan Thập An hừ lạnh.
Dù không thể không thừa nhận, về thực lực chỉnh thể thì ma giáo mạnh hơn một bậc, nhưng trong chính phái vẫn còn mấy đệ tử đỉnh tiêm có thể giết ra đường máu, cứu vãn chút mặt mũi cho họ.
"Ai! Ý trên mặt chữ, ngươi cảm thấy ngày mai bên nào sẽ thắng."
"Ngày mai thì biết."
"Đoán chút đi, ai, ngươi đừng đi!"
Sau một đêm vui chơi, ngày mới lại tới, trận chung kết cũng diễn ra trong ngày hôm nay.
Một đám cao tầng chính tà ngồi vây quanh khán đài, cùng các đệ tử của họ thí sinh ra trận.
Biểu hiện của Mộc Cửu Nhật vẫn cường thế như cũ, liên tục giành chiến thắng, đàn tranh hội họa đều đứng đầu.
"Mộc Cửu Nhật này có phải là người không vậy... có gì mà hắn không biết không?"
"Thật sự rất lợi hại, dù hắn là đệ tử ma giáo nhưng ta cũng chỉ có thể nói một tiếng bội phục."
"Ha ha ha, đương nhiên, Cửu Nhật sư huynh của chúng ta thiên tài đương thời được tất cả đệ tử ma giáo công nhận đó. Đừng nói trong Phong Châu nho nhỏ này, dù là khắp Huyền Châu, Cửu Nhật sư huynh của chúng ta cũng là người chói mắt nhất."
"Thôi đi, bớt mèo khen mèo dài đuôi đi, chói mắt nhất Huyền Châu, sao ngươi không nói thẳng là hắn có phong thái Huyền Đế luôn cho rồi?"
“Có gì không dám nói! Cửu Nhật sư huynh của chúng vốn rất có phong thái Huyền Đế."
“Được được được, ngươi nói tiếp đi, ta nghe."
"Đừng cãi cọ nữa, ván cờ bắt đầu rồi, Cửu Nhật sư huynh mà đoạt được nữa thì vị trí khôi thủ của huynh ấy xâu thành một xâu được luôn.” "Đối thủ của huynh ấy là ai vậy?"
"Không biết, hình như không tham gia luận võ, chuyên môn về đánh cờ."
"Khó trách có thể vào chung kết, xem ra vẫn có chút bản sự, đáng tiếc gặp được Cửu Nhật sư huynh, nhất định thất bại a."
Tại nơi tỷ thí, Giang Bắc Nhiên mặt đối mặt với Mộc Cửu Nhật rồi cùng nhau thi lễ.
"Cửu Nhật ca! Nhanh thắng hắn! Chiếm khôi thủ đợt này nữa, chúng ta sẽ dẫn ngươi đi ăn mừng!"
Ở khán đài sau lưng Mộc Cửu Nhật trên, Mộc Dao vận khởi huyền lực la lớn.
Trong ý nghĩ của nàng, đại ca của mình căn bản không cần ủng hộ, chỉ cần hắn tham gia, nhất định sẽ thắng.
Trên khán đài, Ngũ Đóa Kim Hoa căm tức nhìn Mộc Dao.
Hừ, dám xem thường sư huynh, đợi lát nữa cho ngươi biết lợi hại!' Đám Liễu Tử Câm vốn đã thi đấu xong, kết quả không cần nói cũng biết, vì cờ vây ít người xem, lại sợ sư huynh không vui nên chỉ có thể một mực chịu đựng tới giờ.
Bây giờ cuối cùng cũng tới trận chung kết, các đệ tử cùng tông chủ đều đến xem, các nàng có thể thuận lý thành chương mà tới.
Dù các nàng rất muốn cãi lại Mộc Dao, nhưng vì vừa rồi các hạng tỷ thí Mộc Cửu Nhật đều thắng dễ như trở bàn tay, khiến đám đệ tử chính phái không ai xem trọng Giang Bắc Nhiên.
Nhưng mặc kệ người khác thấy thế nào, năm người các nàng đều tin, sư huynh tuyệt đối sẽ thắng!
"Ta vẫn rất chờ mong được đánh cờ cùng ngươi."
Ngồi trước bàn cờ, Mộc Cửu Nhật mở hũ đựng cờ ra và nói.
"Cũng là vinh hạnh của ta."
"Ngươi rất có tài đánh cờ, ta nhìn ra được."
"Tài đánh cờ của huynh đài cũng không thấp."
"Ha ha ha, cũng chỉ không thấp thôi... Lâu rồi không ai hình dung ta như thế nữa."
Lúc này trọng tài đi tới, giúp hai người chia cờ.
Kết quả cuối cùng là Giang Bắc Nhiên cờ đen, Mộc Cửu Nhật cờ trắng.
Mộc Cửu Nhật cầm cờ trắng:
"Vậy chúng ta bắt đầu thôi?"
"Xin mời."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười đưa tay ra.
"Hô..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận