Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 193: Tuyên Bố

Màn kịch nhỏ bên ngoài nhanh chóng kết thúc, mà cuộc chiến trong đình cũng sắp tới hồi kết.
Quạt xếp trong tay Mộc Cửu Nhật triệt để bị hắn bẻ gãy, vẻ suy tư trên khuôn mặt hắn cũng dần rút đi.
"Ta... Ta..."
Mộc Cửu Nhật mở to miệng "ta" nửa ngày nhưng mãi cũng chẳng nói ra được hai chữ còn lại.
Biết Mộc Cửu Nhật đã hiểu vấn đề, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Đa tạ."
Sau đó nói với trọng tài:
"Mời lấy bàn cờ tới đây, ta sẽ bày kỳ cục lại.”
"Được! Ta lập tức đi lấy!"
Trọng tài là người của Yểm Nguyệt tông, cứ mãi phải tuyên bố đệ tử ma giáo thắng khiến hắn khó chịu vô cùng. Bây giờ rốt cục cũng có đệ tử chính phái đoạt chức khôi thủ, hắn cũng vui theo.
Chỉ lát sau, bàn cờ đã được mang ra.
"Xin mời."
Đợi khi Giang Bắc Nhiên bày lại kỳ trận, tiếng hoan hô của đệ tử chính phái không hề kết thúc. Thật sự mấy ngày nay các đệ tử chính phái thực sự bị đè nén quá nhiều. Cộng với việc Mộc Cửu Nhật có thể nhẹ nhàng lấy được khôi thủ ba môn, khiến sĩ khí của họ tụt xuống đáy cốc.
Bây giờ, đột nhiên có một nhân sát xuất hiện hạ chút uy phong của đối phương, dù người này không phải có tu vi cao nhưng thời điểm “một nghèo hai trắng” này có ăn đã không tệ rồi, còn ngại cái này ngại cái kia làm gì nữa.
Xem xong Giang Bắc Nhiên bày ra, trọng tài không khỏi khiếp sợ.
Sao lại đánh thành thế này... Nước cờ của hai người này thật sự rất mạnh mẽ...
Bất quá chấn kinh thì chấn kinh, trọng tài cũng không quên sứ mạng của mình, vào lúc hắn tính rời khỏi đình nghỉ mát, tuyên bố kết quả thì Mộc Cửu Nhật đột nhiên hô:
"Chờ một chút!"
Trọng tài có chút sửng sốt, quay đầu lại hỏi:
"Vẫn muốn tiếp tục... ?"
"Không phải."
Mộc Cửu Nhật lắc đầu, thở dài một hơi rồi đưa tay phải ra nói với Giang Bắc Nhiên:
"Trừ cha ta ra, Giang huynh là người đánh cờ giỏi nhất ta từng gặp, ván này ta thua."
Giang Bắc Nhiên nắm tay đối phương:
"Ván này đánh rất đặc sắc, lâu rồi ta chưa đánh đã như vậy.”
"Chờ tài đánh cờ của ta cao hơn sẽ đến tìm Giang huynh, khi đó mong rằng Giang huynh vui lòng chỉ giáo."
Biết ngay mà...
Trước đó Giang Bắc Nhiên đã đoán được, vào trận chung kết khẳng định sẽ đụng phải vị tuyển thủ thiên tài này, một khi hắn thắng, loại thiên tài này khẳng định sẽ không bỏ qua.
Phải mau bồi dưỡng Mặc Hạ mới được.
Đương nhiên, ngoài mặt Giang Bắc Nhiên vẫn cười nói:
"Tùy thời hoan nghênh."
Buông tay ra, Mộc Cửu Nhật chắp tay với Giang Bắc Nhiên:
"Vậy ta xin cáo từ."
Nói xong liền rời khỏi đình nghỉ mát.
Đồng thời, trọng tài cũng đi ra tuyên bố:
"Bên thắng là... Giang Bắc Nhiên của Quy Tâm tông! !"
"Nha !"
Theo công bố chính thức của trọng tài, tiếng hoan hô của các đệ tử chính phái dần lên đến cao trào.
"Đại ca... Vậy mà thua rồi..."
Trên khán đài, mặt mũi Mộc Dao tràn đầy không thể tin, nàng tự lẩm bẩm một mình. Từ nhỏ đến lớn, trong lòng nàng đại ca vẫn luôn bất bại, vô luận là chuyện gì, chỉ cần đại ca dụng tâm làm sẽ không ai có thể thắng được hắn... Nhưng hôm nay, đại ca vậy mà bại trận trước một người nàng ngay cả tên cũng không biết.
Mộc Dao không muốn nghe tiếng hoan hô của đệ tử chính phái bèn nhảy xuống khán đài đuổi theo đại ca của mình.
Giang Bắc Nhiên không ra ngoài hưởng thụ reo hò, hôm nay hắn quá nổi bật, mà tiếng hoan hô này đa phần là vì mọi người phát tiết chức không phải thật sự chúc mừng cho hắn.
Đáng tiếc, hắn muốn khiến tốn nhưng lại có quá nhiều người không để hắn như ý nguyện. Giang Bắc Nhiên tính ngồi trong lương đình thêm một hồi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã thấy hai vị tông chủ Lục Dận Long và Quan Thập An đã xuất hiện ở trước mặt hắn, cùng nhau kéo hắn rời đi.
"Nha! ! ! ! !"
Thấy Giang Bắc Nhiên bị hai vị tông chủ lôi ra ngoài, các đệ tử chính phái trên khán đài reo hò càng thêm nhiệt liệt.
"Làm rất gọn! ! !"
"Kỳ Thần đệ nhất Phong Châu! ! !"
"Sư huynh, ngươi quá lợi hại!"
Giang Bắc Nhiên bị kéo ra ngoài không cách nào tiếp tục giả chết, chỉ có thể đáp lễ với các vị đệ tử trên khán đài.
Quan Thập An kéo Giang Bắc Nhiên một đường đi tới đài cao để trao giải, khuôn mặt đầy tươi cười, ròng rã suốt buổi sáng, hắn đã phát gần hết phần thưởng của đệ tử chính phái cho đệ tử ma giáo. Bây giờ rốt cục cũng phát được đúng người, khiến nhịn nhục mấy hôm nay của hắn rốt cục cũng được xả ra.
giây sau, Ân Giang Hồng cũng xuất hiện ở trên đài cao, đầu tiên hắn nhìn thật sâu Giang Bắc Nhiên, sau đó đột nhiên đưa tay phải ra, chột lấy bờ vai của đối phương.
"Đùng!"
Tay Ân Giang Hồng vừa vươn được một nửa đã bị Quan Thập An một phát bắt được.
"Ân giáo chủ, ngươi đây là làm gì."
"Quan tông chủ chớ khẩn trương, ta sao có thể xuất thủ với tiểu đệ tử của ngươi chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận