Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 197: Đấu Võ

Chờ Ân Giang Hồng đi xa, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói với các vị tông chủ:
"Vãn bối đa tạ các vị tông chủ cứu giúp."
Các tông chủ nghe xong đều nhao nhao cười, tiếng kêu cứu vừa rồi của Giang Bắc Nhiên rõ ràng không chút bối rối, hắn chỉ muốn dọa lùi Mộc Dao mà thôi.
Nhưng họ nghĩ đệ tử có thể nghĩ ra loại biện pháp này, hơn nữa còn dám thực hành, đoán chừng cũng chỉ con hàng trước mắt...
Rất nhanh, các tông chủ khác đều cáo từ rời đi, chỉ còn mỗi Lục Dận Long nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Đoán chừng Mộc Dao đã bị ngươi hù cho hết hồn, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không dám tới gần ngươi."
"Nếu thế thì tốt nhất."
Lục Dận Long nghe xong thì đánh giá Giang Bắc Nhiên nửa ngày rồi cười nói:
"Cũng không biết nên nói ngươi thế nào nữa. Đi thôi, tới lôi đài, tranh tài vào buổi chiều vừa vặn sắp bắt đầu rồi."
"Vâng! Tông chủ."
Dù Giang Bắc Nhiên còn muốn đi dạo một vòng, nhưng hắn biết như thế sẽ khiến tông chủ không yên lòng, vì vậy chỉ có thể đồng ý.
Sau khi đi tới lôi đài, Lục Dận Long đi tới chỗ ngồi của mình, mà Giang Bắc Nhiên cũng tự kiếm chỗ xem.
Thi đấu chủ yếu trong hội đương nhiên là luận võ, mà tuyển thủ trong trận đấu sắp tới là Ngô Thanh Sách cùng Mộc Dao.
Sau thời gian một chén trà, xung quanh lôi đài đầy người, cơ hồ tất cả đệ tử chính phái và ma giáo đều tới.
Mà Ngô Thanh Sách và Mộc Dao đã đi lên đứng trên lôi đài.
"Ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt vì lời nói vừa rồi!"
Mộc Dao hung tợn trừng mắt nhìn Giang Bắc Nhiên và Ngô Thanh Sách.
"A, để xem ngươi có bản lãnh này hay không."
Ngô Thanh Sách cầm kiếm, khuôn mặt tràn ngập tự tin.
Nếu sư huynh đã nói ta thắng, ta nhất định có thể thắng!
Lúc này trọng tài đã đi tới lôi đài, y theo lệ cũ hỏi hai vị tuyển thủ đã chuẩn bị kỹ chưa. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì tuyên bố quyết đấu bắt đầu.
"Leng keng!"
Hai người đồng loạt rút bội kiếm của mình ra, tấn công đối phương.
Tốc độ của hai người cực nhanh, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã lao vào nhau, chiêu thức khiến người ta không khỏi hoa mắt chóng mặt.
Hai người đều chiến đấu với tốc độ cao, khác với Mộc Dao có thế công liên miên bất tuyệt, Ngô Thanh Sách lại theo đuổi loại chiêu thức một kiếm đứt cổ.
"Keng!"
Khi Vạn Quân lần nữa đụng với Sương Hoa Bảo Kiếm, Ngô Thanh Sách cảm giác được trước ngực khí huyết cuồn cuộn, hắn vận khởi Quyển Vân Công cấp tốc thối lui tới một góc lôi đài.
Dù sao tu vi của Mộc Dao là Huyền Sư tam giai, cao hơn hắn hai giai, cứng đối cứng, hắn vẫn ăn chút thiệt thòi.
Nhưng Mộc Dao cũng không lập tức đuổi kịp Ngô Thanh Sách, vì nàng cũng cần điều chỉnh khí tức.
Tên này quả thật phiền phức.
Trải qua mấy trận tỷ thí trước mặt, Mộc Dao đã biết Ngô Thanh Sách có thể che giấu huyền khí của mình. Nàng vốn nghĩ chỉ cần nàng biết chiêu này của hắn, nó sẽ không còn tác dụng với mình. Chẳng ngờ lúc thực chiến, kiếm chiêu hư hư thực thực kia lại khiến nàng tốn không ít tâm tư mà chống đỡ.
Vì không phân tích ra lần này chiêu số của Ngô Thanh Sách mạnh bao nhiêu, mỗi lần Mộc Dao chỉ có thể toàn lực huy kiếm, nhưng khi toàn lực công kích lại đụng phải kiếm chiêu “mềm nhũn” của Ngô Thanh Sách, khi đó nàng cảm thấy như dùng lực đạp hụt, cực kỳ khó chịu, mà Ngô Thanh Sách lại có thể lần nữa khởi xướng phản kích mãnh liệt.
Nhìn thấy trong chớp mắt hai người trên lôi đài đã giao thủ mười mấy chiêu, Ngô Thanh Sách vẫn không thua, đệ tử chính phái cứ tưởng Ngô Thanh Sách rất nhanh sẽ bại nay như thấy được hi vọng.
"Ủng hộ Ngô sư huynh a! Đánh bại nàng ".
"Cố lên! ! Ngươi có thể thắng!"
"Ngô Thanh Sách! Đánh bại nàng!"
Nghe được âm thanh ủng hộ của đệ tử chính phái, đệ tử ma giáo tự nhiên cũng không chịu yếu thế.
"Mộc Dao sư tỷ! Mau giải quyết hắn!"
"Mộc Dao sư tỷ chỉ đang chơi thôi, nếu nghiêm túc thì một kiếm là có thể đâm chết tên Ngô Thanh Sách kia."
"Mộc Dao tỷ là mạnh nhất!"
Lúc “cổ động viên” hai bên bán mạng gào thét, lỗ tai Giang Bắc Nhiên khẽ động, phát hiện không biết từ lúc nào Ngũ Đóa Kim Hoa đã đứng sau lưng mình.
Ách... Mấy nay bận quá, quên hù dọa các nàng rồi.
Bất quá chủ yếu hệ thống vẫn không nhảy ra nhắc nhở, Giang Bắc Nhiên cũng không quá mức để ý. Nhưng Giang Bắc Nhiên đã nghĩ đến đủ loại, cảm thấy hệ thống là đang đào hố cho hắn. Nếu hắn một mực không thèm để ý như thế, một ngày nào đó khẳng định sẽ nhảy ra một nhiệm vụ thấp nhất cũng là Hoàng cấp.
Kỳ thật lần này đám Liễu Tử Câm chỉ là vô tình đứng sau lưng Giang Bắc Nhiên mà thôi. Vì hắn đứng trước mà các sư huynh lại khách khí nhường các nàng, vì vậy năm người một mực cứ thế đi tới sau lưng Giang Bắc Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận