Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 202: Nhân Vật Phiền Phức

Phong ba đã được bình ổn hôm nay, trong nháy mắt sẽ trở thành hạo kiếp quét sạch toàn bộ Phong Châu.
Nếu hắn không “sống lại”, như vậy chính phái và ma giáo nhất định không chết không ngừng. Tới khi đó dù ai thắng ai bại, cả Phong Châu như ngồi trên đống lửa, mà Quy Tâm tông khẳng định sẽ bị dính vào.
Nhưng bây giờ hắn vẫn còn "sống", như vậy chỉ cần người không chết thì vẫn có thể thương lượng được, nên giải thích thì giải thích, nên bồi thường thì bồi thường.
Tiếp theo cứ chờ bắt được hắc thủ phía sau màn là được.
Nghĩ đến việc này, Giang Bắc Nhiên không khỏi nhớ tới khi nãy, lúc hắn ngã trên lôi đài, nhiệm vụ cũng được phát động.
Lựa chọn một: Đứng lên nói mình không sao.
Ban thưởng: Thanh Sương Chân Pháp (Địa cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: Biểu hiện ra bộ dáng trọng thương.
Ban thưởng: Tứ Canh đỉnh (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Tiến vào trạng thái giả chết.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.
Lúc đó, Giang Bắc Nhiên không suy nghĩ nhiều, trực tiếp chọn số ba, tiến vào trạng thái giả chết.
Nhưng sau đó hắn bắt đầu phân tích ba lựa chọn, đầu tiên là lý do hệ thống muốn hắn giả chết, hẳn muốn sự tình sau đó vẫn tiếp diễn, khiến các tông chủ tức giận, đệ tử hai phía hỗn chiến.
Về phần tại sao phải làm vậy, Giang Bắc Nhiên cho rằng hệ thống muốn cao tầng hai phe cảnh giác, đồng thời nghĩ cách tìm ra hắc thủ sau màn.
Về phần sâu xa hơn còn phải chờ tên Đại Huyền Sư đánh hắn bị thẩm vấn rõ ràng mới biết được.
Thông qua vết thương có thể nhìn thấy Tiên Vũ Phục mà Giang Bắc Nhiên đang mặc, Lục Dận Long nói ra:
"Không hổ là pháp bảo Huyền cấp, dù tiểu đệ tử Luyện Khí, một khi mặc vào cũng có thể cường ngạnh chống lại một chưởng toàn lực của Đại Huyền Sư. Lợi hại a, bất quá cũng không phải chống được hoàn toàn, khí tức của ngươi chính xác đã biến mất một lúc, chuyện đó là sao?"
"Là Hồn Anh Quả Thi đường chủ cho đã cứu ta một mạng."
"Hồn Anh Quả! ?"
Lục Dận Long lại sững sờ:
"Nàng cho ngươi không ít a, bất quá như vậy ta cũng hiểu, khó trách thân thể tàn phá kia của ngươi có thể khôi phục nhanh như vậy, nguyên lai là Hồn Anh Quả..."
Nói xong, Lục Dận Long ngạc nhiên nói:
"Ai, hộ tâm kính nữa kìa? Sao ngươi mang nhiều vậy?” "Sợ chết."
Trầm mặc một lúc, Lục Dận Long nói:
"Ngươi chỉ có Luyện Khí ngũ giai, cẩn thận một chút cũng đúng."
Lục Dận Long nghiên cứu hai món bảo bối trên người Giang Bắc Nhiên một lúc thì gật đầu:
"Có không ít bảo bối a, rất thú vị."
Nói xong không đợi Giang Bắc Nhiên giải thích, Lục Dận Long xem xét hắn xong lại nói:
"Bất quá đến cùng ngươi và Thi Phượng Lan... Không đúng, phải là đến cùng Thi Phượng Lan đối với ngươi là thế nào lại cho ngươi mượn pháp bảo Huyền cấp..."
Nhìn ánh mắt trêu chọc của Lục Dận Long, Giang Bắc Nhiên đáp:
"Quan hệ cung cầu thôi, ta bồi nàng chơi, nàng bảo mệnh cho ta."
"Ha ha ha, nói chuyện với ngươi thật sự không tốn chút sức nào, bồi nàng chơi à... Ngươi nói vậy, ta ngược lại hiểu được.” Cười một hồi, biểu lộ của Lục Dận Long đột nhiên trở nên chân thành hơn:
"Ngươi là người thông minh, có thể mượn được pháp bảo Huyền cấp của nàng chứng tỏ ngươi biết không ít chuyện?” Giang Bắc Nhiên lập tức lắc đầu:
"Không, đệ tử cái gì cũng không biết."
"Không sai, quả nhiên là người thông minh, khó trách tài đánh cờ vây lại tốt như vậy, ta ngược lại rất muốn tạ ơn Quan tông chủ đã tổ chức một Thiếu Niên Hội thế này, giúp ta phát hiện được một vị anh kiệt trong tông."
"Tông chủ quá khen rồi, đệ tử chỉ là người bình thường thôi."
"Ha ha ha, ngươi chớ khẩn trương, bản tọa hiểu mà, sẽ không buộc ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm. Được rồi, không nói những chuyện này nữa, lần này có thể nói ngươi đã lập được công lao lớn, bản tọa sẽ cố gắng tranh thủ được thật nhiều chỗ tốt cho ngươi. Ngươi nghỉ ngơi trước đi."
"Đa tạ tông chủ."
"Ừm, nằm xuống đi."
Lục Dận Long nói xong thì đẩy cửa ra ngoài.
"Ai..."
Thấy Lục Dận Long rời đi, Giang Bắc Nhiên thở dài, đã có thể đoán được sau khi trở về, hắn sẽ không thể làm trạch nam như trước nữa.
Đau khổ quá a...
Nhưng bất kể thế nào đi nữa, cuối cùng cũng vô kinh vô hiểm mà vượt qua nguy cơ lần này, về phần di chứng còn lại, tốn chút tâm tư xử lý cũng được. Dù sao vẫn tốt hơn so với diệt tông.
Nếu đã vậy... đến cùng Nhậm Thu Nghiên là làm sao?
Bây giờ hết thảy nguy cơ đều đã kết thúc, Giang Bắc Nhiên dần hiểu rõ rất nhiều chuyện. Vì sao nhất định phải nhận Vân Phiến Giáp, vì sao nhất định phải nhận hộ tâm kính, vì sao phải giành khôi thủ cờ vậy...
Tất cả đều vì kết thúc trận phong ba này, nhưng nhiệm vụ về Nhậm Thu Nghiên thì đâu liên quan tới nguy cơ lần này.
Nhân vật này thật quá phiền phức... Thật phiền phức a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận