Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 209: Ba Ván Cờ

Một tiếng tiểu hữu này khiến Ân Giang Hồng cùng Giang Bắc Nhiên đều khẽ giật mình, người trước là kinh ngạc vì sao lão gia hỏa này đột nhiên đổi cách xưng hô, coi trọng một tiểu đệ tử chỉ có tu vi Luyện Khí ngũ giai, người sau thì không khỏi nhức trứng, lần này hắn tới Yểm Nguyệt tông ăn thua thiệt lớn rồi! Tiến vào tầng lớp cao tầng... Không đúng, lọt vào tầm mắt của cao nhất thì về sau sao hắn có thể hưởng thụ cuộc sống làm ruộng vui sướng chứ!
Đúng là một bước sai, từng bước sai a...
Dù hiện tại Giang Bắc Nhiên rất muốn cáo ốm về tông, nhưng nhiệm vụ đã nói rõ cho hắn biết, hắn nhất định phải nghiêm túc giúp đỡ Ân Giang Hồng cùng Quan Thập An điều tra. Đoán chừng nếu không làm ra chút thành tích gì đó, hẳn sẽ phát động nhiệm vụ cao hơn.
Khổ sở quá a!
"Hiểu rồi, hiểu rồi a."
Ân Giang Hồng cao hứng thở ra một hơi, lôi kéo Giang Bắc Nhiên:
"Có thể đánh cờ vây tốt như vậy, quả nhiên là người thông minh. Thế nào, có muốn qua chỗ ta luận bàn một ván không? Thuận tiện chúng ta có thể thảo luận về chuyện này."
Ân Giang Hồng nói xong thì nhìn về phía Quan Thập An đã đen mặt:
"Ta đâu có đào người, tiểu tử này thông minh như vậy, tâm sự với hắn nhiều chút, nói không chừng có thể tìm ra cách giải quyết việc này đó, ngươi nói đúng không?"
Quan Thập An vuốt râu dài trả lời:
"Muốn trò chuyện cũng được, nhưng bản tọa nhất định phải có mặt ở đó."
"Ngươi không có lòng tin với đệ tử của mình như vậy à?” "Ta chỉ không có lòng tin với ma đầu nhà ngươi thôi.” "Được rồi được rồi, thích ở chung thì ở chung.” Ân Giang Hồng nói xong thì ôm vai Giang Bắc Nhiên, cười nói:
"Kỳ thật a, lúc ta vừa mới tu luyện, tu vi cũng tăng rất chậm, mãi tới một lần ngã xuống vách núi mới nhặt được một bản công pháp lợi hại, khiến tu vi của ta đột nhiên tăng mạnh, ta thấy tình huống của ngươi rất giống với ta..."
"Khục!"
Quan Thập An ho khan một tiếng.
"Làm sao? Chẳng lẽ Quan tông chủ ngươi muốn đẩy hắn xuống núi?” "Bản tọa nói vậy khi nào?” "Vậy ngươi nói tiếp đi, ta chỉ thấy tiếc cho nhân tài không được trọng dụng thôi. Đợi khi đó bồi dưỡng hắn thành công rồi, còn chẳng phải có lợi cho chính phái các ngươi à.” "Không nhọc Ân giáo chủ hao tâm tổn trí, ta tự có cách dạy dỗ đệ tử chính phái của mình."
Quan Thập An nói xong thì kéo Giang Bắc Nhiên về phía mình.
Giang Bắc Nhiên bị kẹp ở giữa, ngoài mặt cười hì hì nhưng trong lòng trừ chửi rủa ra thì không thể làm gì nữa.
Ai... Được rồi, xem trọng lượng kiện pháp bảo Hoàng cấp này, ta nhịn.
Cứ thế kéo dài tới nửa đêm, rốt cục Giang Bắc Nhiên mới lê thân thể mệt mỏi của mình rời đi phủ tông chủ của Quan Thập An.
Cũng không phải kế hoạch khó thế nào, mà là thỉnh thoảng Ân Giang Hồng ném cành ô liu ra khiến hắn rất mệt lòng a. Vì như thế sẽ khiến Quan tông chủ rất không yên lòng, sau đó sẽ lôi kéo hắn rồi giảng giải một đống đạo lý.
Giang Bắc Nhiên duỗi lưng một cái, xác định xung quanh không có ai thì lấy Như Ý Thiêm Đồng ra.
Nói thật, đến bây giờ Giang Bắc Nhiên vẫn còn bất ngờ vì ban thưởng này của Quan Thập An, dù trong mắt hắn pháp bảo Hoàng cấp này có chút yếu, nhưng chung quy vẫn là pháp bảo Hoàng cấp a.
Sau hội đấu giá lần trước, Giang Bắc Nhiên đã biết pháp bảo Hoàng cấp có giá trị thế nào trong mắt Huyền Hoàng.
Phần thưởng này chẳng khác nào Quan Thập An đang làm từ thiện cả, hoặc đúng như Ân Giang Hồng nói, là họ thật lòng muốn cảm tạ hắn vì đã ngăn được tràn hạo kiếp này.
Giang Bắc Nhiên nhìn Như Ý Thiêm Đồng trong tay một chút, đột nhiên nghĩ đến câu nói của Quan Thập An, nếu là người am hiểu bói toán sử dụng Như Ý Thiêm Đồng sẽ đem tới hiệu quả cực tốt. Sau đó nhớ tới cách sử dụng Như Ý Thiêm Đồng.
Được rồi... Thử cầu nguyện xem.
Bói toán rất quan trọng nghi thức, tuy nói tâm thành thì linh nhưng lúc cầu khẩn, chẳng lẽ trăm lần đều thành tâm như một? Nếu muốn khẩn cầu được đáp lại, nhất định phải tuân theo quy tắc nào đó, cần có một nghi thức hoàn mỹ thể thực hiện thành công.
Giang Bắc Nhiên trở lại phòng, thấy Mặc Hạ đang bưng thao nước bèn nói:
"Ngươi đặt chậu nước ở đó đi.” Mặc Hạ nghe xong thì gật đầu, đặt bồn nước lên ngăn tủ, thuận tay ôm bàn cờ lên, dùng ánh mắt mong chờ nhìn Giang Bắc Nhiên.
"Ta có chút chuyện muốn làm, ngươi ra ngoài tản bộ một lúc đi, một canh giờ sau hãy về."
Mặc Hạ thấy bản thân lại bị đuổi thì như sét đánh ngang tay, đứng sững người như pho tượng.
"Chờ ngươi trở lại, ta sẽ đánh hai ván với ngươi."
"Vâng!"
Mặc Hạ nói xong thì ôm bàn cờ rời đi, vào lúc hắn đang đóng cửa thì đột nhiên nói với giọng điệu khẩn cầu:
"Nếu ta đi nhiều thêm nửa canh giờ, sư huynh sẽ bồi ta đánh ba ván chứ?” Giang Bắc Nhiên nghe xong không khỏi nở nụ cười, gật đầu:
"Có thể."
"Quá tốt a! Ta thật sự rất thích đi bộ!"
Mặc Hạ nói xong thì đóng cửa lại rời đi.
Ai... Ta đúng là nhân từ quá mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận