Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 219: Lọt Hố

Thấy năm người đã lọt hố... Giang Bắc Nhiên ngước nhìn lên trời 45 độ rồi nói:
"Ba năm trước, ta từng dẫn một đội đệ tử mới đi thiết ấn, kinh nghiệm thiết ấn khi đó của ta vô cùng phong phú, nhẹ nhàng dẫn họ hoàn thành nhiệm vụ.” Nói đến đây, Giang Bắc Nhiên lại lộ ra ánh mắt có chút hối hận, phối hợp thở dài một tiếng, đủ khiến năm tỷ muội trước mắt xúc động rồi mới nói tiếp.
"Vì lần đầu thí luyện cực kỳ thuận lợi nên rất nhanh họ đã tới tìm ta thiết ấn lần nữa. Mà ta cũng đồng ý với họ, cứ thế cho tới lần thứ ba thứ tư...” "Về sau có một ngày, vì họ vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ thật tốt nên cao tầng bèn giao cho họ nhiệm vụ diệt trừ tổ chức ma giáo vừa được thành lập.” Nói đến đây, Giang Bắc Nhiên thở dài.
"Sư huynh..."
Phương Thu Dao đã hoàn toàn nhập hố nhỏ giọng hô.
Giang Bắc Nhiên khoát tay với nàng rồi nói tiếp:
"Vì những lần thí luyện trước quá mức thuận lợi, khiến họ hiểu lầm rằng thực lực bản thân rất mạnh, kết quả cả năm đều chết trong lần làm nhiệm vụ kia.” "A!"
Đám Liễu Tử Câm che miệng kinh hô, dù các nàng cũng nhận ra đây là một chuyện cũ bi thương, nhưng chẳng ngờ lại thê thảm như thế.
"Cho nên từ lần đó, ta đã thề tuyệt đối không dẫn cùng một đệ tử chấp hành hai lần thiết ấn. Mặt khác, vì ngăn họ sinh ra cảm giác ỷ lại với ta, ta mới định ra ước pháp tam chương này.” Giang Bắc Nhiên nói xong thì đảo mắt nhìn đám Liễu Tử Câm:
"Các ngươi hiểu chưa?"
"Ừm, hiểu rồi!"
Năm tỷ muội hung hăng gật đầu.
Giang Bắc Nhiên vui vẻ nói tiếp:
"Mà với các ngươi, ta cũng thế, ta hi vọng các ngươi có thể độc lập, một mình đảm đương, trở thành tinh anh trong tông chứ không phải vừa gặp khó khăn đã đi tìm người khác, hiểu chưa?"
"Ừm, đã hiểu!"
Năm tỷ muội lại gật đầu.
"Kỳ thật bình thường ta sẽ không nói nhiều như vậy, nhưng ta cảm thấy dường như các ngươi không hiểu được điều này.” "Thật xin lỗi... Sư huynh."
Năm tỷ muội hổ thẹn cúi đầu.
"Nếu thật sự cảm thấy có lỗi thì đồng ý một chuyện với ta.” "Sư huynh, mời nói!"
Năm tỷ muội Liễu Tử Câm vô cùng nghiêm túc chắp tay nói.
"Sư huynh hi vọng các ngươi có thể trở thành đệ tử xuất sắc nhất trong Thủy Kính đường!"
"Được!"
Năm tỷ muội cùng đáp.
Ừm!? Sao vẫn chưa ban thưởng? Mục tiêu này chưa đủ cao sao! ? Thủy Kính đường này rốt cục phải tệ tới mức nào chứ?
Giang Bắc Nhiên thầm mắng xong thì nói tiếp:
"Đừng trả lời nhanh quá, trở thành đệ tử xuất sắc nhất trong Thủy Kính đường chỉ là khởi đầu, trở thành đệ tử xuất sắc nhất trong toàn bộ Quy Tâm tông mới là kỳ vọng thật sự của sư huynh với các ngươi."
"Cái này..."
Năm người có chút do dự, không biết mình có thể hoàn thành không.
Lúc này Phương Thu Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kiên định nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, nếu chúng ta làm được, ngươi sẽ nguyện ý bỏ qua chuyện cũ, lần nữa dẫn chúng ta xuống núi chứ?” Có Thanh Sách ở đây, các ngươi muốn trở thành đệ tử đệ nhất tông hả? Mơ đi.
Thế là Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Đương nhiên."
Năm người nghe xong thì kinh hỉ chắp tay:
"Chúng ta sẽ không cô phụ kỳ vọng của sư huynh!"
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm thể chất.
Nghe được thông báo của hệ thống, Giang Bắc Nhiên lập tức yên lòng, hắn nói với năm người:
"Trở thành đệ tử đệ nhất Quy Tâm tông cũng không phải chuyện dễ, tiếp theo các ngươi nên cố gắng thật nhiều đó.” "vâng! Bây giờ chúng ta lập tức đi tu luyện!"
Nói xong, năm tỷ muội thi lễ với Giang Bắc Nhiên rồi quay người chạy đi xa.
"Hô..."
Thấy năm tỷ muội rời đi, Giang Bắc Nhiên nhẹ nhàng thở ra, hắn nghĩ lại quá trình khích lệ vừa rồi thì không khỏi thầm cảm khái.
Ta quả nhiên là một sư huynh ưu tú a.
Nhẹ gật đầu để tự khẳng định bản thân, Giang Bắc Nhiên quay người về phòng, tiếp tục đánh cờ.
Giờ Tuất, trong lúc Mặc Hạ đang suy nghĩ nên đi bước tiếp theo thế nào, Giang Bắc Nhiên đột nhiên cảm ứng được huyền khí của Ngô Thanh Sách từ ngoài cửa sổ, thế hắn nói với Mặc Hạ:
"Sư huynh ra ngoài tản bộ, ngươi cứ ngẫm xem bước tiếp theo nên đi thế nào đi.” Mặc Hạ nghe xong thì gật đầu, dù hắn rất hy vọng sư huynh mau về, nhưng hắn biết, nếu nói ra ngoài miệng sẽ khiến sư huynh không cui.
Rời khỏi Nghênh Tân quán, Giang Bắc Nhiên đi vào một chỗ hẻo lánh:
"Chuyện gì?"
"Sư huynh..."
Kỳ thật Ngô Thanh Sách rất muốn hỏi chuyện mấy ngày trước là sao, cơ mà hắn biết sư huynh đã không muốn nói thì hắn không nên hỏi. Cho nên suy nghĩ nửa ngày xong mới lên tiếng:
"Sư huynh, thân thể ngài khôi phục thế nào rồi?"
"Ngô!"
Ngô Thanh Sách vừa nói xong thì che trán kêu đau, nhưng hắn biết bản thân không thể kêu lớn tiếng quá, vì thế chỉ có thể cố ngậm miệng lại.
"Ngươi kêu ta ra đây là đề hỏi chuyện nhảm này?” Thấy ánh mắt sắc bén của sư huynh, Ngô Thanh Sách vội lắc đầu:
"Không phải! Lần này ta tìm sư huynh... Là muốn thương lượng một chút với ngài, làm sao để ngày mai đánh thắng Mộc Cửu Nhật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận