Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 221: Luận Võ Bắt Đầu

Giang Bắc Nhiên lấy một tờ Hộ Thân Chú Thiếp màu tím dán lên người Ngô Thanh Sách rồi đưa cho đối phương Lôi Viêm Tôi Thể Đan có bảy thành dược lực:
"Có đau tới đâu cũng đừng để mình mất ý thức, bằng không sẽ rất nguy hiểm."
"Vâng, sư huynh."
Ngô Thanh Sách nhìn Giang Bắc Nhiên cung kính thi lễ, sau khi nhận lấy Lôi Viêm Tôi Thể Đan thì đi vào trong Bát Dương Trận.
Chờ Ngô Thanh Sách tiến tới mắt trận của Bát Dương Trận, hắn ngồi xếp bằng xuống.
Giang Bắc Nhiên lấy Lục Phương Kỳ màu bạc cắm bên chân, liên tục tụng niệm.
"Chấn Ly Khảm Đoái, dực tán nâng. Càn Khôn Cấn Tốn, Hổ Phục Long Tường!"
Tụng niệm xong, sương màu màu đỏ tràn ngập bên trong Bát Dương Trận, điều này đại biểu lấy đại trận đã bắt đầu vận hành.
Giang Bắc Nhiên nhìn trận nhãn và Ngô Thanh Sách rồi nói:
"Nhớ kỹ, cố gắng chống đỡ."
"Vâng, Thanh Sách nhất định không cô phụ sự kỳ vọng của sư huynh!"
Ngô Thanh Sách nói xong thì ném Lôi Viêm Tôi Thể Đan vào trong miệng.
Trong nháy mắt Lôi Viêm Tôi Thể Đan tan thành chất lỏng chui xuống dạ dày Ngô Thanh Sách, sau đó tràn ra toàn thân.
Không qua bao lâu, biểu tình Ngô Thanh Sách bắt đầu vặn vẹo, gân xanh trên tay cũng nổi lên.
Rất nhanh, từng hột mồ hôi lớn cỡ hạt đậu rơi xuống từ trên trán Ngô Thanh Sách. Hiện tại hắn cảm thấy toàn thân vừa tê dại lại vừa đau, phảng phất như có vô số con chuột đang gặm cắn thân thể hắn.
Nhưng hắn biết đây chỉ mới là bắt đầu, nỗi đau lần này còn đau hơn lúc hắn dùng Lôi Viêm Tôi Thể Đan có ba phần dược tính.
Thừa dịp còn có thể khống chế chính mình, Ngô Thanh Sách bắt đầu vận hành Quy Tâm Quyết, hy vọng có thể hóa giải một chút cảm giác đau đớn trên thân, cũng khiến mình phân tâm đi.
Nhưng hắn vừa vận hành được một lúc, Ngô Thanh Sách đã phát hiện theo từng lúc dược tính phát huy cảm giác đau đớn như chuột cắn dần biến thành như dao găm, chém vào từng cơ quan nội tạng và mạch máu của hắn.
"A! ! !"
Rốt cục, Ngô Thanh Sách cũng không nhịn được nữa mà thấp giọng hét lên, cơ mà hắn vẫn đủ tỉnh táo để vận khí Quy Tâm Quyết kháng cự dược lực.
Nhưng đáng tiếc, chút huyền khí này của hắn đứng trước Lôi Viêm Tôi Thể Đan có dược lực bảy thành thì chẳng khác nào một tờ giấy, chẳng thể chống đỡ nổi.
Thế là hắn quyết định thay đổi cách làm, không dùng huyền khí cố gắng ngăn cản dược lực nữa mà bắt đầu dùng huyền khí chữa trị cơ quan nội tạng và mạch máu vừa bị thương.
Nhưng khi hắn vừa dùng huyền khí chữa trị lá lách thì phát hiện dược lực lần nữa tăng lên!
"A! ! !"
Giang Bắc Nhiên ngồi đối diện vừa nhìn thấy từng đạo quang điện và nghe âm thanh gào thét đau đớn của Ngô Thanh Sách, hắn biết đây là lúc dược lực của Lôi Viêm Tôi Thể Đan đã đi tới đỉnh điểm.
Dưới sự công kích của từng đạo hồ quang điện, cơ quna nội tạng của Ngô Thanh Sách không chỉ bị thương nặng mà ngay cả thân thể cũng bị tổn thương sâu tới tận xương.
Nhưng vào lúc thân thể Ngô Thanh Sách gần như sụp đổ, sương mù màu đỏ trong Bát Dương Trận cấp tốc tràn vào trong thân thể của hắn, dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được khôi phục vết thương.
Nhưng hiện tượng này không làm dịu đi sự thống khổ của Ngô Thanh Sách. Ngược lại cảm giác nhục thể vừa bị xé rách lần nữa hồi phục khiến hắn bị kẹp giữa hai thời khắc sinh tử, đau đớn tới mức phải rú lên từng cơn.
Nếu Bát Dương Trận không cách âm, chỉ sợ người của toàn bộ Yểm Nguyệt tông đều nghe thấy.
Một lúc lâu sau, Ngô Thanh Sách triệt để trở thành một huyết nhân, nhưng hắn vẫn như cũ cố gắng bảo trì thanh tỉnh, chỉ là cảm giác choáng váng ngày càng nặng nề đánh ập tới hắn.
Ta tuyệt đối không để sư huynh thất vọng!
Dựa vào cỗ tín niệm này, Ngô Thanh Sách cố gắng chống đỡ, không để bản thân ngã xuống, thậm chí dần thích ứng cảm giác đơn đớn từ trên cơ thể.
Rốt cục vết thương khép lại xong đã không vỡ ra nữa. Mà huyết nhân Ngô Thanh Sách cũng thành công thông qua cửa ải này, hấp thu toàn bộ dược lực của đan dược có bảy phần dược tính.
"Rất lợi hại."
Trong lúc Ngô Thanh Sách đang liều mạng hít thở, hắn đã phát hiện sư huynh đứng trước mặt mình.
"Đa... Đa tạ sư huynh khích lệ."
"Há mồm ra."
Ngô Thanh Sách nghe lời hé miệng, Giang Bắc Nhiên ném vào miệng hắn một viên linh dược Bách Thảo Hoàn tứ giai.
"Viên Bách Thảo Hoàn này đủ để ngày mai ngươi có được trạng thái toàn thịnh mà đối mặt với Mộc Cửu Nhật."
Cảm nhận thân thể dừng tốt lên, Ngô Thanh Sách kinh ngạc nói:
"Đa tạ sư huynh."
"Muốn thắng Mộc Cửu Nhật thì đừng tiết kiệm Thần Tốc Hoàn, dùng toàn lực đánh cược một cơ hội chiến thắng.”
"Thanh Sách đã rõ!"
"Ừm, xuống sông tắm rửa một chút rồi về ngủ đi."
"Vâng!"
Ngô Thanh Sách nói xong thì miễn cưỡng đứng lên, vừa đi được hai bước hắn liền phát hiện cơ thể hiện nay nhẹ nhàng vô cùng, dường như chỉ cần dùng chút lực là có thể bay lên vậy.
Đây chính là Lôi Viêm Tôi Thể Đan có bảy thành dược lực à... Sư huynh thật sự quá lợi hại.
Chờ Ngô Thanh Sách thất tha thất thểu rời đi, Giang Bắc Nhiên thu hồi tất cả vật liệu bố trí trận pháp, cuối cùng hóa Diễm Đà Quy thành một que thăm rồi bỏ vào ống thăm.
Chờ Ngô Thanh Sách tắm rửa, thay quần áo xong thì Giang Bắc Nhiên đã không còn ở chỗ cũ.
Sư huynh đã giúp ta như thế, ngày mai ta nhất định phải thắng!
Ngô Thanh Sách nắm chặt nắm đấm, đi lên núi.
Chiều hôm sau, Giang Bắc Nhiên đi tới lôi đài.
Người dành khôi thủ của trận đấu vào buổi sáng vẫn là hai đệ tử ma giáo, hoàn toàn không có gì bất ngờ. Mọi người cũng chẳng mong chờ có gì kịch tính vào trận đấu này, cả đám đều trông đợi buổi luận võ vào buổi chiều kia hơn.
Mộc Cửu Nhật đấu với Ngô Thanh Sách.
Từ sau khi Ngô Thanh Sách đánh bại Mộc Dao không ai bì nổi trong trận bán kết, hắn thuận lý thành chương trở thành niềm hy vọng duy nhất của toàn chính phái. Mặc dù việc hắn có thể thắng Mộc Cửu Nhật rất khó nhưng cũng như lúc hắn đấu với Mộc Dao vậy, chẳng ai ngờ hắn sẽ thắng, nhưng cuối cùng hắn lại đem tới cho các đệ tử chính phái niềm vui bất ngờ.
Giờ phút này, Mộc Cửu Nhật và Ngô Thanh Sách đã song song đi lên lôi đài, dưới sự chú mục của vạn chúng, cả hai thi lễ với nhau.
"Cửu Nhật ca! Một chiêu đánh bại hắn!"
"Cửu Nhật sư huynh, ngươi là mạnh nhất!"
"Thân là đệ tử ma giáo, ta rất tự hào về ngươi!"
Nghe được âm thanh ủng hộ bên phía ma giáo, chính phái cũng không chịu yếu thế.
"Thanh Sách huynh! Ngươi nhất định thắng!"
"Thanh Sách sư huynh! Ngươi là hy vọng cuối cùng của chính phái chúng ta!"
"Thanh Sách! Thanh Sách!"
Âm thanh ủng hộ không ngừng vang lên.
Bây giờ tuy nói chính phái và ma giáo mặt ngoài đã giải trừ hiểu lầm, hiềm khích tiêu tan, nhưng khán đài vẫn bị chia cắt, phía đông là đệ tử ma giáo, phía tây là đệ tử chính phái. Mà tất cả hy vọng của chính phái đều được ký thác lên người Ngô Thanh Sách!
Bạn cần đăng nhập để bình luận