Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 232: Khổng Thiên Thiên Tới

Sau một lát, chỉ thấy lùm cây cách đó không xa run lên, một bóng người chạy ra.
"Sư tỷ ! ta ở chỗ này ! ".
Thấy mặt người kia, Giang Bắc Nhiên lần nữa giật mình.
Người đang ra sức vẫy tay với Mộc Dao chẳng phải là cô nương vô cùng có nghị lực theo dõi hắn à...
"Thiên Thiên, mau tới đây."
Mộc Dao ngoắc Khổng Thiên Thiên tới.
"Tới rồi ! ".
Khổng Thiên Thiên nhảy lên xe.
"Mau vào ngồi."
Mộc Dao vừa nói vừa kéo Khổng Thiên Thiên lên xe.
Khổng Thiên Thiên vui vẻ lên xe, nhưng vừa thấy Giang Bắc Nhiên thì không khỏi khẩn trương hơn. Dù chẳng biết lý do nhưng nàng cảm thấy có hơi sợ người trước mắt.
"Mộc tiểu thư , lệnh tôn đã nói hành trình lần này chỉ có thể có hai chúng ta, ngươi đây là đang làm gì?"
"Hừ! Ai muốn đi riêng hai ngươi với tới Giang Bắc, chán muốn chết."
Nói xong Mộc Dao hung tợn nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Không được nói chuyện ta dẫn sư muội theo cho cha lớn.”
“Vì sao?"
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa lấy giấy bút ra:
"Chuyện làm trái quy tắc này, đương nhiên ta sẽ nói với lệnh tôn a."
Thấy Giang Bắc Nhiên viết một hàng chữ lên giấy, Mộc Dao vội nói:
"Giang Bắc Nhiên! Ta cho ngươi biết, nếu không phải cha lớn hạ tử lệnh, ta sẽ không đi với ngươi đâu! Ngươi đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"
"Ha ha, đúng dịp, nếu không phải Ân giáo chủ buộc, ta cũng không muốn đi với ngươi, nhưng nếu đã đi, ta hy vọng ngươi có thể tuân thủ quy củ."
"Nếu không thì sao?"
"Cũng không sao, dù sao ta cũng sẽ bẩm báo trung thực."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì bỏ tờ giấy vào trong Càn Khôn Giới.
"Ngươi!"
Mộc Dao tức tới mức rút Sương Hoa Bảo Kiếm ra, chỉ về phía Giang Bắc Nhiên:
"Nếu ngươi dám nói cha lớn, ta sẽ giết ngươi!"
Nói xong, Mộc Dao tựa như nhớ tới gì đó:
"Ở đây, dù ngươi có hô cứu mạng cũng vô dụng!"
"Nha."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa lấy tờ giấy ra, lẩm bẩm lầu bầu nói:
"Rút kiếm uy hiếp ta, còn..."
"Này! Ngươi có nghe ta nói gì không!"
Mộc Dao lắc lắc Sương Hoa Bảo Kiếm nói.
Thấy bảo kiếm sáng loáng trong tay Mộc Dao không ngừng lắc lư, A Ngưu dưới tình huống không biết gì vội khuyên can:
"Có chuyện gì thì từ từ nói, có chuyện gì thì từ từ nói."
Mộc Dao nhìn người kia một chút:
"Đây là chuyện của ta và hắn, ngươi đừng quản."
Hả? Thật thiếu lễ phép a, đụng chút là giương cung bạt kiếm. Người trẻ tuổi bây giờ thật là…
Mộc Dao quay đầu lại thì thấy bút trong tay Giang Bắc Nhiên vẫn chưa dừng lại:
"Sao ngươi vẫn viết! Thật sự cảm thấy ta không dám giết ngươi!"
"Đúng a, ta không tin."
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu đáp.
"Tốt! Rất tốt! Hôm nay ta sẽ để ngươi biết bản lỉnh của bản tiểu thư lợi hại thế nào! Thiên Thiên!"
Khổng Thiên Thiên đang xoắn xuýt xem có nên tới khuyên can không thì vội đáp:
"Ở đây."
"Rút kiếm giết hắn!"
"A! ?"
Khổng Thiên Thiên sửng sốt, nàng chậm rãi quay đầu nhìn Giang Bắc Nhiên đang mỉm cười, sau đó không ngừng lắc đầu nói:
"Ta không dám!"
"Kêu ngươi giết thì ngươi giết đi! Xảy ra chuyện ta chịu trách nhiệm cho!"
"Ô ô ô, ta thật không dám, sư tỷ ngươi tha cho ta đi, ô ô ô."
Thấy Khổng Thiên Thiên nước mắt nước mũi giàn giụa, Giang Bắc Nhiên thở dài:
"Muốn ta không nói cho cha lớn ngươi cũng được, nhưng dọc đường này ngươi phải nghe lời ta mới được."
"Dựa vào cái gì!"
Mộc Dao quát.
"Bằng vào việc ta bắt được nhược điểm của ngươi a, hoặc bây giờ ngươi có thể để vị Thiên Thiên cô nương này xuống xe."
"Ngươi nằm mơ đi!"
"Ai, thế này đi, ta sẽ không nói. Mà ngươi có ba lựa chọn. Một là dọc đường nghe lệnh ta, hai là vị Thiên Thiên cô nương này xuống xe, ba là một kiếm giết ta, chọn đi."
Khổng Thiên Thiên đang lau nước mắt bỗng cảm thấy lựa chọn này thật quen tai, nàng nhịn không được nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Sao ngươi thích tìm đường chết thế."
Giang Bắc Nhiên nghe xong cười đáp:
"Vì cuộc sống rất mệt mỏi a, chẳng lẽ ngươi không thấy vậy à?"
"Ta..."
Khổng Thiên Thiên không khỏi rơi vào trầm tư.
"Ngươi nhìn đi, mỗi ngày luyện công rất mệt? Bị dạng sư tỷ như nàng huấn luyện cũng rất mệt a? Luôn luôn phải theo kịp cảnh giới của người khác cũng rất mệt?"
Khổng Thiên Thiên nghe xong thì nói:
"Nghe... cũng mệt thật."
"Thiên Thiên! Ngươi nói gì đó!"
"A a, không có không có, ta nói luyện công rất mệt, sư tỷ mắng ta thì không mệt."
Bấy giờ Giang Bắc Nhiên nói:
"Mộc tiểu thư, mời chọn, chúng ta còn phải lên đường.”
"Ta... Ta!"
Mộc Dao nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, lại nhìn Khổng Thiên Thiên một chút, cuối cùng thở dài nói:
"Được rồi! Dọc đường ta nghe ngươi là được, nhưng đây không phải vì ta sợ ngươi! Ta là nghe lời cha lớn."
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, cất giấy bút rồi nói với Đại Ngưu:
"Đại Ngưu ca, đi thôi."
Đại Ngưu tưởng sắp đánh nhau thì vội lau mồ hôi, gật đầu đồng ý:
"Ai, đi ngay."
Chờ xe lần nữa chạy đi, Giang Bắc Nhiên nhìn Mộc Dao đang huyên thuyên với Thiên Thiên:
"Hiện tại bắt đầu, ta hỏi ngươi đáp."
Mộc Dao vừa đồng ý với Giang Bắc Nhiên chỉ có thể gật đầu:
"Hỏi đi."
"Tên."
"Không phải ngươi đã biết rồi sao?"
"Nói lại, ta hỏi, ngươi đáp."
Giang Bắc Nhiên chỉ vào mình rồi chỉ Mộc Dao.
"Được được được, Mộc Dao, ta tên Mộc Dao, như gió xuân ấm áp, dao đài ngân khuyết."
"Rất tốt."
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu.
sở dĩ Giang Bắc Nhiên gỏi thế là đang muốn huấn luyện Mộc Dao, vì nàng so với đám Liễu Tử Câm lúc ấy còn nguy hiểm hơn, thực lực của nàng mạnh hơn, có thể gây chuyện, nếu không ép tà hỏa của nàng xuống, chậm trễ e rằng sẽ dẫn đến đại họa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận