Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 233: Hỏi Đáp

"Từng đi xa nhà mấy lần?"
"Hừ! Bản cô nương trừ bạo an dân khắp nơi, mỗi ngày đều đi xa nhà."
"Trừ bạo an dân?"
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nhìn Mộc Dao một chút:
"Mộc tiểu thư, xin ngươi nhìn lại thẳng vào thân phận đệ nhất yêu nữ ma giáo của ngươi được không?"
"Ai nói với ngươi yêu nữ ma giáo thì không thể trừ bạo an dân? Vậy đệ tử chính phái các ngươi không làm mấy chuyện như lấy mạnh hiếp yếu à?"
"Ừm, nói có đạo lý."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, nhớ kỹ chuyện này.
Việc này khiến Mộc Dao không khỏi sững sờ:
"Ngươi không phản bác ta hả?”
"Đây là sự thật, tại sao phải phản bác. Được rồi, vấn đề kế tiếp, ngươi từng giết người chưa?"
Mộc Dao đang thắc mắt, nghe Giang Bắc Nhiên hỏi thế thì hăng hái lên ngay.
"Đương nhiên từng giết người rồi! Hừ, ta giết người so với ngươi thấy gà... Không đúng, thấy qua người, không đúng! Là so với ngươi ăn thịt gà còn nhiều hơn!"
"A, giết người như ngóe, bình thường giết người thích chặt tay hay chặt chân trước?”
"A?"
Mộc Dao sững sờ:
"Liên quan gì chứ! Ta thích chặt chỗ nào thì chặt chỗ đó!”
"Đương nhiên liên quan, thích chặt tay là lo đối phương có thể phản kích, nói rõ ngươi thiếu cảm giác an toàn, thích chặt chân là ngươi lo đối phương chạy, nói rõ tính cách ngươi cẩn thận."
Không đợi Mộc Dao nói chuyện xong, Khổng Thiên Thiên ở bên cạnh liên tục gật đầu:
"Thì ra giết người cần chú ý nhiều như vậy."
"Ngươi đừng nghe hắn nói bậy!"
Mộc Dao vội hô:
"Ta chưa từng nghe cách nói này.”
"Nói rõ ngươi đọc sách ít, đề nghị ngươi học nhiều hơn về tâm lý học a."
"Tâm lý... Học?"
Mộc Dao nhìn Khổng Thiên Thiên rồi hỏi:
"Có lớp học này à?”
Khổng Thiên Thiên ngơ ngác lắc đầu.
"Cho nên ngươi thích chặt tay hay chặt chân?"
Giang Bắc Nhiên hỏi lại.
"Ta..."
Mộc Dao do dự nửa ngày rồi đáp:
"Ta thích chặt đầu! Thích nhất nhìn cổ người ta phun máu."
Mộc Dao vừa nói vừa cười một cách khát máu.
"A, thích chặt đầu."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
Thấy Giang Bắc Nhiên viết gì đó, Mộc Dao hiếu kỳ:
"Thích chặt đầu nói lên cái gì?"
"Về sau sẽ nói ngươi biết, vấn đề kế tiếp."
Kỳ thật Giang Bắc Nhiên không quan trọng Mộc Dao nói thật hay giả, hắn hỏi mấy cái này chỉ để bồi dưỡng ý thức phục tùng của Mộc Dao mà thôi, muốn để Mộc Dao hiểu ra hắn là người ra lệnh, nàng là người chấp hành.
Giang Bắc Nhiên hỏi một hơi hơn mười vấn đề rồi mới gật đầu:
"Được rồi, trước hết như vậy đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhìn về phía Khổng Thiên Thiên:
"Đến phiên ngươi."
"A? Ta cũng phải trả lời?"
Khổng Thiên Thiên chỉ vào mình rồi hỏi.
"Đương nhiên, vấn đề thứ nhất, tên."
Khổng Thiên Thiên còn chưa lấy lại tinh thần, không kịp nhờ sư tỷ giúp đỡ đã vô thức đáp:
"Ta tên Khổng Thiên Thiên, Khổng là... Khổng là..."
Khổng Thiên Thiên đang nghĩ cách giải thích thì thấy Giang Bắc Nhiên chợt ngẩng đầu lên, linh quang chợt hiện.
"Khổng trong lỗ, là lỗ mũi !"
Phốc...
Giang Bắc Nhiên kém chút cười ra tiếng nhưng mạnh mẽ dằn lại. Hắn phải thiết lập chế độ lạnh lùng mới được.
"Ai nha! Thiên Thiên!"
Nghe Khổng Thiên Thiên hình dung tên mình như thế, Mộc Dao vội kéo nàng:
"Ngươi có thể nói Khổng trong khổng vũ hữu lực a."
Khổng Thiên Thiên đỏ mặt cúi đầu:
"Ta... ta không nhớ."
"Không sao, tiếp."
Giang Bắc Nhiên mặt không đổi sắc nói.
Mộc Dao sợ Khổng Thiên Thiên lại nói bậy gì đó vội đá nàng rồi đáp:
"Thiên là Thiên trong úc úc thiên thiên."
Nhìn Mộc Dao một chút, Giang Bắc Nhiên nói:
"Lần sau không cho được trả lời giúp, ta hỏi ai, người đó trả lời."
Dù Mộc Dao biểu lộ không phục nhưng vẫn không nói gì, xem như chấp nhận.
Thế là Giang Bắc Nhiên hỏi tiếp:
"Tuổi tác."
"Vừa tròn mười sáu.”
Mười sáu?
Nghe xong, Giang Bắc Nhiên hơi kinh ngạc, trông Khổng Thiên Thiên phát dục rất khá, ít nhất vẫn hơn Mộc Dao trông như tiểu la lị, nàng giống 18 tuổi hơn.
Xem ra thân thể đã cướp hết chất dinh dưỡng của não rồi.
Giang Bắc Nhiên hỏi Khổng Thiên Thiên chừng 10 vấn đề, trên cơ bản đã nâng cao địa vị của mình, tiếp đó khắc sâu ý nghĩ này trong đầu các nàng là được.
Lúc xe tới một vùng đồi núi, Giang Bắc Nhiên đang đọc sách, hai nữ hài thì ngồi một góc buôn chuyện.
"Xuân tới chuyện gì ! hương thơm bay ! hoa hộ bình bạc ! thêu hoa trên gối ! ".
Trong lúc Giang Bắc Nhiên có hơi mệt, đột nhiên hắn nghe Khổng Thiên Thiên hát, mà Mộc Dao thì nhắm mắt hưởng thụ. Rõ ràng bình thường hai người này làm thế không ít làm lần, cũng khiến Giang Bắc Nhiên hiểu vì sao Mộc Dao kiên trì muốn dẫn Khổng Thiên Thiên theo.
Đây coi như... máy mờ pê ba cá nhân hả?
Chờ đến khi Khổng Thiên Thiên hát xong một khúc, Giang Bắc Nhiên vỗ tay mấy lần rồi nói:
"Vang vang nhiễu lương tam nhật, Thiên Thiên cô nương đang hát Tần Dao khang à?"
Khổng Thiên Thiên nghe xong thì ngạc nhiên quay đầu:
"Giang đại ca cũng hiểu hát khúc?"
"Có biết một hai, nếu vừa rồi ngươi hát ngày tốt ! ngày tốt khi vui cười, vì sao giao châu hóa nước mắt ! ném cái này hai đoạn lúc, ngày cùng nước mắt… nhỏ lại mà siết giọng thì âm thanh sẽ uyển chuyển hơn đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận