Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 243: Tới Nơi

"Có, triều đình để cho người nghĩ cách khuếch trương thế lực Hoàng bang tới phía bên Giang Nam nhằm gia tăng lực ảnh hưởng."
"Được rồi, trước các ngươi giúp ta giết tên Tam công tử kia đã. Bằng không thì a miêu a cẩu nào cũng có thể đi ị đi tè trên đầu, ta còn làm lão đại thế nào nữa?"
"Được, dù sao hiện tại kế hoạch đã thất bại, nhân thủ không còn, ta sẽ nói chuyện với cấp trên."
"Được, ta chờ ngươi thực hiện, không có gì khác nữa chứ?"
"Không có, đi thôi."
Tiết Khâu cất tẩu hút thuốc rồi đi lên cầu thang, nhưng đi chưa được hai bước đã quay đầu lại nhìn người áo đen:
"Này! Mấy ngày này ngươi cẩn thận một chút, đừng chết trước lão tử."
"Yên tâm, ta lợi hại hơn ngươi.”
"Hừ, đi đi."
Tiết Khâu nói xong liền rời khỏi mật thất.
Lần nữa trở về đại sảnh, hắn sửa sang lại quần áo một chút rồi dùng khí thế của Thẩm Lăng Vạn, bang chủ Hoàng bang đi ra ngoài.
"Giang công tử, chúng ta đến rồi."
Dừng lại trước một tiểu trấn có phần lụi bạn, A Ngưu xốc rèm hô lên.
"Vất vả rồi A Ngưu ca."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi xuống xe, trước mặt hắn là Tuy Đồng trấn.
Khổng Thiên Thiên ngồi trên xe đã vài ngày, nay đợi không kịp nữa mà cũng nhảy xuống theo.
"Đây là lần đầu tiên ta tới tiểu trấn Giang Bắc đó."
Khổng Thiên Thiên hưng phấn hô.
Giang Bắc Nhiên cười nói:
"Có phải không phồn hoa bằng tiểu trấn Giang Nam của các ngươi không?”
"Không biết nữa, tiểu trấn Giang Nam cũ nát hơn nhiều, ta lớn lên ở một tiểu trấn còn tồi tàn hơn ở đây."
Bây giờ, Mộc Dao nhảy khỏi xe, quan sát tỉ mỉ Tuy Đồng trấn trước mắt.
Thấy hai người đều xuống xe, Giang Bắc Nhiên quay đầu nói với A Ngưu:
"A Ngưu ca, ngươi ở đây chờ, chúng ta đi một lát sẽ quay ra.”
"Được rồi, vậy ta ở đây chờ các ngươi."
Vì Khổng Thiên cũng mặc một bộ đồ đen như Mộc Dao, hơn nửa mặt đều được che khuất nên Giang Bắc Nhiên không đưa Mẫn Nhiên sáo trang cho các nàng. Dù sao cũng khác với trù nghệ và âm luật, Mẫn Nhiên có pháp trận, nếu để Mộc Dao nói sự đặc biệt của Mẫn Nhiên cho cha lớn nàng biết, khả năng cao lão già hom hem kia lại nảy sinh tư tưởng gì mới với hắn.
Giang Bắc Nhiên dẫn Mộc Dao và Khổng Thiên Thiên vào tiểu trấn, thấy hệ thống không xuất hiện hắn mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra có thể tiến hành bước đầu điều tra rồi.
Đi một dòng trong Tuy Đồng trấn, Giang Bắc Nhiên phát hiện tiểu trấn này trước sau như một, bên ngoài tồi tàn bên trong cũng tồi tàn y vậy. Trong trấn không có chợ phiên, dù là quán nhỏ cũng rất ít, chỉ có vài hài tử hiếu kỳ sẽ đứng nhòm ngó họ, ngoài ra thì trên đường cực kỳ an tĩnh.
Bất quá sau khi hỏi đường mấy lần, rốt cục Giang Bắc Nhiên cũng tìm được một quán trà tương đối náo nhiệt, bên trong có không ít người đang nói chuyện phiếm, còn có một vài người đang nghe kể truyện.
Vừa thấy tiên sinh kể chuyện, Khổng Thiên Thiên lập tức hưng phấn.
Nhưng vào lúc nàng tính xông lên lại bị Giang Bắc Nhiên đã sớm chuẩn bị bắt lấy.
"Đừng có chạy lung tung."
"Vâng..."
Khổng Thiên Thiên ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi đứng sau lưng Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên tìm một chỗ trống ngồi xuống, kêu hai ấm trà rồi bắt đầu lắng nghe những người khác trò chuyện.
Sau thời gian một chén trà, Giang Bắc Nhiên có chút kinh ngạc phát hiện trấn này rất có dáng vẻ “an cư lạc nghiệp”. Đa phần mọi người đều bàn về ác bá hoặc tài chủ ở đây.
Phải biết, trước kia lúc Giang Bắc Nhiên, từng ở trong một quán trà nghe được điều mọi người nhắc tới nhiều nhất là bản thân bị thế này thế kia, hoặc gặp trắc trở gì đó.
Hoặc sẽ có vài người gào thét, ta là người của ích ích ích bang, về sau các người muốn làm gì cứ nói tên của ta ra là thông thuận hết.
Nhưng trong quán trà này thì khác, mọi người chỉ đàm luận mấy nhàn thoại, gì mà nhà người này có tên béo kia, tiểu tức phụ nhà nọ dáng vẻ rất uyển chuyển.
Kỳ quái... rõ ràng Thanh Hoan nói nơi này có người của Hoàng bang a, sao lại thái bình như vậy?
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói với hai người khác:
"Các ngươi ngồi ở đây, ta đi nghe ngóng chút chuyện."
Giang Bắc Nhiên tìm tới một bàn gần đó hỏi:
"Hai vị lão ca có ngại nhiều thêm chén rượu không?”
Hai cư dân cũng nhiệt tình nói thẳng:
"Ngồi đi, ngồi đi, ai, tiểu huynh đệ trông lạ mắt quá, không phải người trong trấn chúng ta đúng không?"
"Ánh mắt đại ca thật tốt, ta thật sự không phải người trong trấn, ta và cha đi làm ăn ngang qua đây, muốn hỏi xem nơi này có thu phí gì không.”
“Thu phí?"
Một nam nhân trung niên bọc khăn trùm đầu màu lam nói với Giang Bắc Nhiên:
"Không cần, tiểu trấn ta không ai thu tiền ngươi đâu."
"Lại có chuyện tốt như vậy?"
Giang Bắc Nhiên kinh ngạc hỏi, tiếp đó hạ giọng nói:
"Ta nghe nói gần đây có người của Hoàng bang a, họ không thu tiền à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận