Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 247: Chè Mè Đen

"Không cần khách khí như thế, ta cũng đâu giúp được gì cho ngươi."
Nhưng Lịch Phục Thành nghe xong lại lập tức chắp tay:
"Ta biết Vương huynh cao thượng, nhưng ân cứu mạng tiểu đệ tuyệt đối không dám quên, mặt khác... từ khi gặp được Vương huynh xong, ta cảm thấy mọi chuyện bên người dần tốt lên. Ta tin ngài chính là quý nhân mà Tam thúc ta từng nói qua.” Thấy Lịch Phục Thành cúi đầu thật sâu với mình, Giang Bắc Nhiên bỗng nghĩ tới một chuyện.
Nếu ta thu một tiểu đệ có mệnh cách nhân vật chính, dưới hào quang nhân vật chính, hắn có thể triệt tiêu một phần ác ý của thế giới này với mình không... .
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng nghĩ lại, dù sao nhân vật chính Thiên Sát Cô Tinh nhiều lắm, vạn nhất trúng con hàng đó, chẳng phải bản thân tự dâng mình lên làm nguyên liệu cho đối phương thành tài.
Lúc này, Đường Thính Song bưng bát chè mè đen tới, đặt lên bàn trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Vương đại ca, ngài nếm thử đi, ta đã nấu nó một ngày đó."
"Tạ ơn."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, múc một muỗng lên.
Trong nháy mắt, đủ loại hương vị tràn đầy vòm miệng, mùi thơm đặc hữu của đậu phộng, hạnh nhân ngọt ngào lại thêm mè đen trơn mềm, thật sự là mỹ vị hiếm có.
"Dễ uống a, rất thơm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Vương đại ca thích là tốt rồi, vậy các ngươi trò chuyện tiếp đi, ta lại ra ngoài."
Đường Thính Song nói xong liền đi vào bếp.
Chờ Đường Thính Song rời đi, Giang Bắc Nhiên nhấp thêm một hớp chè mè đen:
"Lệ huynh có thể có được hồng nhan tri kỷ thế này thật sự là phúc khí a."
"Vương... Vương huynh chê cười."
Lịch Phục Thành cúi đầu đỏ mặt.
Nhìn hai người có pahrn ứng giống nhau như đúc, Giang Bắc Nhiên không khỏi nở nụ cười, nhưng cùng lúc đó đột nhiên hắn có chút bận tâm Đường Thính Song. Dù sao là nữ nhân của nguyên mẫu nhân vật chính, trắc trở nàng phải trải qua so với Lịch Phục Thành chỉ sợ không ít.
Giang Bắc Nhiên dùng hết chè mè đen thì buông bát xuống mở miệng nói:
"Kỳ thật hôm nay ta tìm Lịch huynh là có chút chuyện muốn hỏi.
Lịch Phục Thành cũng biết Vương huynh đột nhiên xuất hiện khẳng định không phải chỉ đơn thuần là để ôn chuyện, cho nên lập tức nghiêm túc gật đầu:
"Vương huynh, mời nói."
"Ta nghe nói ngươi và Hoàng bang đánh đã lâu, vậy ngươi biết đến cùng thế lực phía sau nó là gì không?” Lịch Phục Thành nghe xong, suy nghĩ một lát mới hỏi Giang Bắc Nhiên:
"Không biết Vương huynh có thể cho ta biết vì sao muốn nghe ngóng về Hoàng bang không?"
"Vì muốn nhổ tận gốc Hoàng bang."
Nghe Giang Bắc Nhiên trả lời bá đạo như vậy, Lịch Phục Thành có chút sửng sốt.
"Hoàng bang đắc tội Vương huynh?"
"Không, có nguyên nhân trọng yếu hơn, nếu Lệ huynh biết tin gì đó có liên hệ với Hoàng bang, xin hãy nói ta biết.” "Đã là yêu cầu của Vương huynh, vậy ta không che giấu nữa, kỳ thật có mấy lời ta đã giấu trong lòng từ lâu, một mực chưa nói cùng ai. Bây giờ chỉ có thể nói cùng Vương huynh.” Tê...
Sau khi nghe xong, Giang Bắc Nhiên có phần khó hiểu...
Chẳng lẽ ta đào được bảo tàng rồi?
Hít sâu một hơi, Lịch Phục Thành nói:
"Không biết Vương huynh còn nhớ ta là nhi tử của giáo chủ Huyết Viêm giáo không."
"Tất nhiên nhớ kỹ."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
“Lúc còn trong giáo, Tam thúc từng nói với ta..."
Phốc...
Giang Bắc Nhiên nghe tới đây thiếu chút nữa phun hết chè mè đen ra. Vốn hắn tưởng con hàng này sẽ nhắc tới cha mình nhưng ai dè vừa mở miệng ra lại là một tam thúc hai tam thúc... .
Bất quá Lịch Phục Thành cũng không chú ý tới phản ứng này của Giang Bắc Nhiên, vẫn nói tiếp.
"Tam thúc từng nói với ta, ma giáo lập nên một kế hoạch, bẫy đệ tử chính phái tới để bắt. Bắt đầu suy yếu lực lượng của đối phương từ tầng chót. Nhưng Tam thúc lại nói đây chỉ là ngụy trang, nếu thật sự lập bẫy, người lập bẫy chắc chắn không phải để suy yếu chính phái mà là muốn khơi lên chiến tranh hai phe ma chính.” Ánh mắt Tam thúc này cũng tốt ghê nhỉ!
Giang Bắc Nhiên thầm like một cái cho Tam thúc, Giang Bắc Nhiên nhìn Lịch Phục Thành thì nhẹ gật đầu:
"Tam thúc ngươi nói rất có lý, sau đó thì sao?"
"Về sau có mấy vị sứ giả ma giáo đến tìm cha ta, nhưng đều bị cha đuổi đi. Mãi tới sau này có mấy vị giáo chủ ma giáo tới bái phỏng, cha mới chịu gặp người.” "Có thể nói ta biết giáo chủ ma giáo tới tìm cha ngươi lần lượt là ai không?” "Đương nhiên có thể."
Nghe Lịch Phục Thành trả lời thống khoái như vậy, Giang Bắc Nhiên có chút sửng sốt. Hắn còn tưởng Lịch Phục Thành sẽ bảo cha hắn hoặc Tam thúc dặn không được nói ra ngoài, ai dè hắn vậy mà đồng ý rồi.
Đây quả thực tự chui tới cửa.
"Vương huynh, mời đưa tai tới đây."
"Được."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, ghé sát về phía Lịch Phục Thành.
Sau khi nghe xong bốn cái tên, Giang Bắc Nhiên lập tức cảm thấy sắp tới hẳn ma giáo sẽ phải nghênh đón một trận thanh tẩy.
"Đa tạ, ta sẽ dùng phần tình báo này để đánh rụng Hoàng bang.” Nghe Giang Bắc Nhiên nói xong, Lịch Phục Thành lại nói:
"Ngoài ra ta nghe Tam thúc nói, trong triều đình cũng có người tới tìm cha ta."
Triều đình! ?
Giang Bắc Nhiên kinh ngạc, hắn không ngờ người của triều đình lại nhúng tay vào chuyện này.
Đại lục Huyền Long chia thành hai mươi tư châu, tất nhiên không chỉ có ma đạo và chính phái, cũng phân ra nhiều người cầm quyền.
Khi Giang Bắc Nhiên hiểu rõ lịch sử của đại lục Huyền Long, nhịn không được từng thầm sợ hãi thán phục qua phen, nơi này còn loạn hơn so với Tam quốc nhiều.
Trong đại lục Huyền Long có ròng rã mười hai quốc gia, đừng nói Tam quốc, ngay cả Chiến quốc cũng không cách nào so với nó.
Có quốc gia, tự nhiên cũng có triều đình chủ trì đại cục.
Chỉ là trên đại lục cường giả vi tôn này, nếu hoàng đế chỉ là một con gà mào to, hơn nữa phía dưới không có người tu luyện cường đại nào hỗ trợ thì trong mắt võ đạo, triều đình chỉ là cái rắm.
Phong Châu và Lan Châu cùng thuộc một nước, quốc hiệu là Thịnh, Thịnh quốc trong mười hai quốc gia xem như nằm giữa, cho nên triều đình cũng không quá yên ổn.
Đây cũng là lý do khi nghe nhắc tới triều đình, Giang Bắc Nhiên phải kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận