Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 248: Thập Bát Minh Đinh Trận

Trong 24 châu, người tu luyện có năng lực cá thể vô cùng cường đại, khiến thế cục đại lục Huyền Long vô cùng phức tạp.
Phía trên có cường quốc chèn ép, mấy tiểu quốc nhỏ hơn chỉ có thể sinh tồn trong khe hẹp. Chuyện này cũng rất có ý tứ, vì mọi người chỉ lo đánh nhau nên ngươi tồn tại trong khe hẹp ngược lại khá là an toàn, khiến người ta không nỡ ra tay, hơn nữa cũng xem tiểu quốc như quân cờ mà sắp xếp các loại.
Cộng với có vài quốc gia ở xa, ví dụ như Thịnh quốc chẳng hạn, tài nguyên tu luyện hiếm có, thu mình tồn tại trong khu vực của mình, nhận các cường tông hay cường quốc là đại ca, xem như có được thái bình một phương.
Bất quá những cái này chỉ là trên phân bố trên mặt bằng chung mà thôi. Kỳ thật trong những tình huống đặc biệt, tỉ như có một vị Huyền Tôn thậm chí Huyền Thánh nào đó không đành lòng thấy chiến tranh diễn ra, họ sẽ ra tay.
"Ta bảo hộ quốc gia này."
Lại ví dụ trong tiểu quốc đột nhiên nhảy ra một thiên tài tuyệt thế nào đó, dùng tốc độ kinh người đứng vào hàng ngũ cường giả, nếu gia tộc thiên tài tuyệt thế này vẫn ở trong tiểu quốc gia, xem như tiểu quốc gia có kim bài hộ thể, người bình thường sẽ không tới cửa gây chuyện.
Từ hiệu ứng từ các cá thể cường đại đem tới, uy tín triều đình dần hạ thấp.
Trong triều đình đương nhiên có hoàng đế, đại đa số quốc gia, hoàng đế chỉ là bù nhìn, phụ trách quản lý quốc gia. Nói trắng ra là không để dân chúng chết đói, bằng không vậy tông môn hoặc ma giáo kiếm đâu ra đệ tử chứ.
Tuy là bù nhìn nhưng tôn trọng vẫn có. Thông thường phía sau lưng hoàng đế đều là thế lực cực mạnh. Nếu có tông môn nào đó muốn khi dễ triều đình, lần một lần hai còn có thể nhịn ngươi, nhưng năm lần bảy lượt không cho triều đình mặt mũi thì chẳng khác nào vả mặt người đứng sau. Hậu quả thế nào chẳng cần nhiều lời nữa.
Triều đình cũng có quân đội, quân đội là do Huyền Linh trở xuống hoặc người học võ tạo thành.
Dù sao chưa tấn thăng Huyền Linh, một khi huyền khí hao hết, quân nhân cũng có thể giết được người tu luyện.
Nhưng quân nhân căn bản không dám trêu chọc người tu luyện, họ tồn tại chỉ vì quản lý tốt bách tính.
Bất quá cũng không phải hoàng đế nào cũng cam tâm làm bù nhìn cho tông phái hoặc ma giáo, có chút vài hoàng đế ẩn núp mấy năm, tự mình tu luyện thành cao thủ quét ngang hai đạo chính ma, nắm giữ toàn bộ quyền thế.
Có được cường giả hậu thuẫn hoặc triều đình cường đại mới là gốc rễ một nước, nhất định phải là quyền lực tập quyền thì việc quản lý quốc gia mới tốt. Khi đó triều đình của quốc gia này sẽ cực kỳ cường đại, thậm chí có thể thành lập một quân đội toàn người tu luyện.
Nếu có một hoàng đế không cam lòng làm bù nhìn, bản thân lại không có thực lực tu luyện, mà người tu luyện lại xem thường triều đình, lúc này hoàng đế này phải làm sao?
Gây sự!
Để hai đạo chính ma tự giết nhau, chờ đối phương lưỡng bại câu thương, toàn bộ quốc gia bách phế đãi hưng, chỉ cần trùng kiến trật tự lại, cơ hội của con hàng này tới rồi.
Rõ ràng, hoàng đế lão nhi này, không đúng, hoàng đế tiểu nhi này thật sự muốn làm vậy.
Hoàng đế Thịnh quốc trong ấn tượng của Giang Bắc Nhiên chỉ mới tròn hai mươi ba, là tuổi trẻ khí thịnh, muốn làm chuyện lớn cũng có thể hiểu.
Bất quá những thứ như quyền lợi này thật sự rất dễ khiến người ta phạm tội a, nghèo như Phong Châu cũng có thể khiến nhiều người sống chết vì nó như vậy chứ nói chi là những đại lúc giàu có hơn.
Địa phương quỷ quái này thật sự quá nguy hiểm.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm thán một câu rồi nhìn về phía Lịch Phục Thành hỏi:
"Có thể nói rõ chi tiết hơn không?"
"Cụ thể... nhưng ta cũng không rõ lắm, Tam thúc chỉ nói với ta, thời gian tiếp theo sẽ không yên ổn."
"Vậy ngươi còn chạy đến đây làm gì?"
"Ta..."
Lịch Phục Thành nhấp một hớp chè mè đen, che giấu chút xấu hổ:
"Ta cảm thấy không yên ổn sẽ có nhiều cơ hội và chỗ đứng hơn.” Một con gà nhiều màu không có chút chuẩn bị muốn ra đời lăn lộn mà vẫn còn sống với bây giờ, thật sự chỉ có một câu để hình dung tâm tình của Giang Bắc Nhiên bây giờ.
Ánh sáng của nhân vật chính đúng là trâu bò mà!
Vì làm dịu đi xấu hổ đột nhiên nổi lên, Giang Bắc Nhiên tìm đề tài để nói:
"Ai, Thập Bát Minh Đinh Trận trong sân nhỏ này của ngươi được bày không tệ a, ai giúp ngươi bày vậy?"
Thập Bát Phủ Đinh Trận là một loại trận pháp phòng ngự, dùng mười tám phương vị tạo ra một binh sĩ Địa Phủ, hay còn gọi là âm binh, chỉ cần có người bước vào đây, âm binh đó sẽ lập tức báo cho người bày trận.
Nhưng lúc Giang Bắc Nhiên tiến vào đã sử dụng một lại chướng nhãn pháp, khiến âm binh không phát hiện ra mình. Bấy giờ mới có thể đột ngột xuất hiện trước mặt Lịch Phục Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận