Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 255: Quyển Vân Đồng

Chỉ có Quan Thập An chẳng bất ngờ. Hắn đã lãnh giáo được cách nói chuyện không theo lẽ thường của tiểu đệ tử này.
"Ha ha ha, xem ra ngươi cũng không hàng nổi Dao Dao nhà ta a, lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cùng mặt khác tiểu tử không giống chứ."
"Cha lớn !"
Rốt cục Mộc Dao cũng không nhịn được mà nũng nịu hô một tiếng.
"Được rồi được rồi, không nói việc này nữa."
Ân Giang Hồng khoát khoát tay, lần nữa nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Bản tôn đã nói, nếu ngươi có thể hoàn thành chuyện này sẽ tặng ngươi một kiện pháp bảo Hoàng cấp. Bây giờ ngươi không chỉ hoàn thành còn hoàn thành rất tốt. Bản tôn tự nhiên không thể nuốt lời.” Ân Giang Hồng nói xong thì lấy một ống trúc từ trong Càn Khôn giới ra.
Việc này khiến Cù Chí Văn đứng sau lưng Ân Giang Hồng giật mình.
Đại ca cố ý muốn ta đem Quyển Vân Đồng đến là vì tặng cho tiểu đệ tử này, còn để Dao Dao... Xem ra thật sự rất xem trọng tiểu tử này a.
"Đây gọi là Quyển Vân Đồng, tác dụng rất đơn giản, xem thử đi."
Ân Giang Hồng nói xong thì đưa Quyển Vân Đồng tới gần miệng, thổi một hơi. Trong nháy mắt một cái bong bóng xuất hiện.
Thổi hai lần, Ân Giang Hồng nhìn Giang Bắc Nhiên nói:
"Tu vi không đủ, chạy khắp nơi sẽ kéo theo phiền toái, có Quyển Vân Đồng với hai đám mây này, một sẽ giúp ngươi bay lên, hai có thể che giấu khí tức của ngươi, chỉ cần ngươi trốn trong mây, dù là ta cũng khó lòng tìm được.” Huyền Tông cũng không tìm được! ?
Nghe thế, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung Quyển Vân Đồng.
Thật tiện lợi.
So với mấy món pháp bảo hắn có, tác dụng của Quyển Vân Đồng có thể nói là lợi hại nhất.
"Cầm đi."
"Cái này thật sự..."
"Được rồi, không cần nói mấy lời khách sáo nữa. Đồ Quan lão đầu tặng ngươi, ngươi nhận. Đồ bản tôn tặng ngươi ngươi cũng có thể nhận.” "Như vậy, vãn bối cám ơn Ân giáo chủ."
Giang Bắc Nhiên nhận Quyển Vân Đồng, hắn nghĩ chuyến đi này dù gặp nhiều phiền phức nhưng cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt, thua thiệt thì có nhưng không lỗ. Dù sao hắn cũng nhận được hai kiện pháp bảo Hoàng cấp, có thể nói là làm chơi ăn thật.
Nhưng bây giờ hắn quen biết nhiều người như thế, về sau vẫn nên hành xử cẩn thận hơn. Bằng không một ngày nào đó cả gốc lẫn lãi đều bị đòi lại.
Nhìn Giang Bắc Nhiên cất kỹ Quyển Vân Đồng, Quan Thập An nói:
"Lần này vất vả cho tiểu hữu rồi, chuyện kế tiếp sẽ càng thêm phiền phức, lấy tu vi bây giờ của ngươi mà bị cuốn vào sẽ rất nguy hiểm, cho nên hiện tại ngươi về lại Quy Tâm tông hảo hảo tu... Ai, tóm lại đừng từ bỏ, luyện thêm nhiều môn công pháp, nói không chừng sẽ có cái nào đó thích hợp với ngươi đó."
Khi Giang Bắc Nhiên nghe được nửa câu thì không khỏi cảm động.
"Vâng, đệ tử đã nhớ."
Ân Giang Hồng ở bên cạnh thở dài:
"Đáng tiếc a, thật sự đáng tiếc, khối ngọc tốt như vậy, sao lại thiếu sừng chứ. Bằng không bây giờ ngươi về Linh Long giáo với ta đi. Trong giáo chúng ta nhất định có công pháp phù hợp với ngươi. Nghe qua Táng Hoa Huyễn Điển chưa, ta nói cho ngươi nghe, cái này..."
"Khục!"
Nghe được tiếng ho khan của Quan Thập An, Ân Giang Hồng liếc hắn một cái:
"Ta chỉ nói đùa hai câu thôi, nếu làm thật thì đâu nói trước mặt ngươi?” "Mấy lời nói đùa này vẫn nên bớt nói đi.” "Lão già cứng nhắc."
Nói xong Ân Giang Hồng nhìn Lạc Hà trấn cách đó không xa:
"Được rồi, nói nhảm xong rồi nên làm chuyện đàng hoàng. Dao Dao, ngươi trước theo cha ba ngươi về giáo đi."
"Cha lớn, ngươi không về cùng chúng ta sao?"
Mộc Dao hỏi.
"Ta có chuyện cần làm, sẽ về trễ hơn.” Nghe Ân Giang Hồng nói xong, Cù Chí Văn nhìn Mộc Dao:
"Vậy chúng ta đi."
"Được."
Mộc Dao đáp xong thì trừng mắt nhìn Giang Bắc Nhiên một chút rồi mới đi theo Cù Chí Văn.
Thấy Mộc Dao rời đi, khối đá trong lòng Giang Bắc Nhiên mới rơi xuống, cuối cùng cũng không còn vướng víu nữa.
Có lẽ nếu vừa rồi ta không trả lời trực tiếp, có lẽ Ân Giang Hồng sẽ để vướng víu này đi theo mình tiếp. May quá, may quá... .
Giang Bắc Nhiên thầm cảm tạ hệ thống rồi chắp tay với đáp người Quan Thập An:
"Quan tông chủ, Thai tả tướng, Ân giáo chủ, vãn bối về Quy Tâm tông trước."
Quan Thập An gật đầu:
"Ừm, về đi, thay ta chào Lục hiền đệ."
"Vâng."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên lần nữa chắp tay với ba vị cự đầu rồi rời đi.
Chờ Giang Bắc Nhiên biến mất trong tầm mắt, Ân Giang Hồng mở miệng nói:
"Quan tông chủ, xem ra chúng ta vẫn phải bận rộn hồi lâu a.” "Đúng vậy a, bất quá trước đó ngươi nên xử lý những người bị nghi ngờ kia đi.” "Được, vị Hoàng tông chủ kia hi vọng ngươi tranh thủ thời gian điều tra rõ."
"Điểm này không nhọc Ân giáo chủ hao tâm tổn trí."
Nói xong hai người nhìn nhau cười một tiếng, hiểu rõ đối phương đều có phiền phức không nhỏ cần xử lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận