Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 263: Trọng Thương

"Ngươi đã nói thế thì ta càng muốn biết, xem ra không để cho ngươi thấy thủ đoạn của ta, ngươi sẽ..."
"Cháy a!"
"Nhanh cứu hỏa!"
"Bên này cũng có, mau kêu người tới hỗ trợ!"
Trong lúc mấy người đang chơi đùa, tiếng kêu cứu kinh hoảng truyền đến, Chu Quy Xán vội buông Lịch Phục Thành ra:
"Đi, đi xem một chút."
Tiểu đội bốn người còn lại cũng đồng thời gật đầu, đi theo Chu Quy Xán tới nơi vừa phát ra tiếng kêu cứu kia.
Tốc độ năm người rất nhanh, trong chớp mắt đã tới thôn trang bị cháy.
"Ta và Đại Tông đi phía tây, ba người các ngươi đi phía đông, chia ra cứu hỏa."
"Được."
Lịch Phục Thành gật đầu, dẫn theo Đường Thính Song Địch Liêu đi về phía đông.
Tới nơi, Lịch Phục Thành vận khởi huyền khí, bỗng rút kiếm vung lên, kiếm khí như nguyệt nha trong nháy mắt cắt căn nhà lá đang cháy kia thành hai nửa.
Một thôn dân cầm theo thùng nước đang chạy tới thấy cảnh này vội cao giọng la lên:
"Song hiệp đến rồi! Thôn được cứu rồi, song hiệp tới rồi!"
Lịch Phục Thành thấy bộ dáng an tâm của thôn dân thì không khỏi mỉm cười, vừa muốn chém tiếp lại cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt ập tới.
Lịch Phục Thành dùng toàn lực vận khởi tâm pháp vừa học, rút Bạch Hạc kiếm ra cản lại.
"Keng!"
Thanh âm thanh thúy vang lên, Bạch Hạc kiếm của Lịch Phục Thành trực tiếp bị gãy, ngực cũng bị thương nặng.
"Sư huynh! ! !"
Đường Thính Song thấy cảnh này như phát điên chạy tới bên cạnh Lịch Phục Thành, nhưng lại bị một chưởng của người áo xanh vỗ bay.
Lịch Phục Thành che lại vết thương ở ngực đang không ngừng trào máu, gắt gao nhìn chằm chằm người áo xanh trước mắt, nhưng đau đớn kịch liệt lại khiến hắn không nói được gì.
"Chỉ có ngần ấy bản sự cũng học người làm đại hiệp?"
Người áo xanh khinh thường nhìn Lịch Phục Thành cười nói.
Lúc này, một tráng hán đi tới, ném Chu Quy Xán đang hấp hối tới bên cạnh Lịch Phục Thành.
"Chỉ có hai phế vật thế này cũng cần chúng ta tự mình xuất thủ?"
Người áo xanh thở dài:
"Cứ bắt chúng ta phải ra tay là sao?” Tráng hán bên cạnh nói tiếp:
"Muốn giết họ rất đơn giản, nhưng cấp trên muốn sống."
"Khục... Khục!"
Lúc này Chu Quy Xán vẫn còn một hơi miễn cưỡng lật người, nhưng làm sao cũng không đứng dậy nổi, đành phải thở hổn hển nói với Lịch Phục Thành ở bên cạnh:
"Xem ra vận khí của chúng ta đã dùng hết, một lần có tới hai Đại Huyền Sư tới giết chúng ta."
Lịch Phục Thành nói không ra hơi, chỉ có thể cười thảm, nhẹ gật đầu.
Kỳ thật lúc họ muốn diệt trừ Hoàng bang đã từng nghĩ tới tình huống này, nhưng ngày này tới chậm hơn họ nghĩ nhiều.
"Cả hai đều phải sống?"
Người áo xanh nhìn hai người dưới đất nói.
Tráng hán lắc đầu:
"Một tên là đủ rồi."
Nói xong lại nhìn về phía hai người dưới đất:
"Các ngươi ai là Lịch Phục Thành?"
Chu Quy Xán nghe xong thì sững sờ, Lịch Phục Thành, Lịch Phục Thành nào?
Nhưng Lịch Phục Thành nghe xong, phản ứng đầu tiên là chỉ về phía Chu Quy Xán.
"Ngươi là Lịch Phục Thành?"
Tráng hán nhìn Chu Quy Xán hỏi.
"Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi... A! !"
Chu Quy Xán vừa nói ra được phân nửa, bụng đã bị tráng hán hung hăng đá một cước.
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, cho ta biết ngươi có phải Lịch Phục Thành không."
Chu Quy Xán lại cứng cổ, hung tợn nhìn chằm chằm tráng hán nói:
"Muốn giết cứ giết, muốn róc thịt... A!"
Tráng hán lại đá Chu Quy Xán một cước nữa:
"Nói nhảm nhiều quá. Được rồi, dẫn cả hai về.” "Những người khác thì sao?"
Người áo xanh hỏi.
"Giết chứ sao."
"Ta thích câu trả lời này."
Người áo xanh nói xong thì đi về phía Đường Thính Song đã mất đi năng lực hành động.
Nhưng hắn đi chưa được hai bước đã cảm giác có gì đó kéo đùi phải mình lại. Cúi đầu nhìn thì thấy đó là Lịch Phục Thành đã mất đi nửa cái mạng.
"Lúc này còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Phế vật."
Người áo xanh nói xong thì giẫm một cước giẫm lên lưng Lịch Phục Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận