Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 269: Ngũ Hành Độn Giáp

Sau khi nói lại chuyện mình sắp xa nhà cho Hứa Vân nghe, Lạc Văn Chu lần lượt hôn lên trán hai người rồi nói:
"Đề phòng vạn nhất, trước khi đi ta muốn kiểm tra thân thể cho hai người các ngươi lần cuối cùng.” Hai tỷ muội nghe xong thì khuôn mặt đỏ lên, nhưng đều cúi đầu chấp nhận.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên về tới phía sau núi, thấy thế Ngô Thanh Sách cùng Cố Thanh Hoan đang đối luyện lập tức dừng tay hành lễ.
"Sư huynh."
Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Khoan luyện tiếp, chuẩn bị đi một chuyến tới Lan Châu cùng ta. Các ngươi về đường xin phép chấp đường của mình đi.” "Lan Châu?"
Ngô Thanh Sách nghe xong thì sững sờ, nhưng vẫn lập tức vâng một tiếng như Cố Thanh Hoan.
"Ừm, đi thôi, buổi trưa ngày mai tập hợp tại đây."
"Vâng, sư huynh."
Hai người cùng hành lễ rồi xuống núi.
Dù Giang Bắc Nhiên cũng muốn chuẩn thêm một đoạn thời gian nữa mới đi Lan Châu. Nhưng Diệp Phàm được công cụ “từ hôn” buff một phát, sắp tới tốc độ tu luyện sẽ tăng mạnh. Vạn nhất một ngày nào đó hắn tới rừng sâu tìm kỳ ngộ thì Giang Bắc Nhiên biết làm sa.
Giang Bắc Nhiên về phòng nhỏ thu thập một chút rồi xuống núi tới Đinh Lan thủy tạ.
"Tiểu Bắc Nhiên ! ".
Giang Bắc Nhiên vừa vào cửa viện đã nghe được động tĩnh của Thi Phượng Lan.
"Hôm nay chúng ta chơi cái gì !"
Thi Phượng Lan đi vòng vòng quanh Giang Bắc Nhiên.
"Đường chủ muốn chơi cái gì?"
"Ừm..."
Thi Phượng Lan trầm tư một lát rồi đáp:
"Chơi Giang Hồ Tiêu Dao Du đi! Ta cảm giác hôm nay mình nhất định có thể rút được thẻ tốt!"
"Được, vậy chơi Giang Hồ Tiêu Dao Du."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị đi vào trong sảnh, Thi Phượng Lan đã kéo vạt áo hắn:
"Hôm qua ta nằm mơ."
"Mơ thấy gì?"
"Ta mơ thấy cả một bàn gà nướng! Thơm tới chảy nước miếng, sau đó đồ ăn trên bàn bay mất. Ta đuổi theo đuổi theo mãi... .” "Được rồi, đừng đuổi theo nữa, muốn ăn gà chảy nước miếng đúng không, ta làm cho ngươi."
"Quá đã!"
Thi Phượng Lan cao hứng hô.
Chờ Thi Phượng Lan và Tiểu Đóa ăn xong một bàn gà nướng, ba người tới chính sảnh bắt đầu “đánh bài”.
Giờ Dậu, Vu Mạn Văn về tới Đinh Lan thủy tạ, cũng rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh ba người.
Thấy mọi người đã đến đủ, Giang Bắc Nhiên thả xúc xắc trong tay ra:
"Ta muốn ra ngoài một đoạn thời gian."
"Ai?"
Thi Phượng Lan đang phát sầu nên trang bị kiện vũ khí nào cho Tỏa Liên tiên tử của mình, nghe xong thì không khỏi sững sờ, vội ngẩng đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Đi nơi nào? Đi bao lâu? Một mình ngươi đi sao? Có muốn ta cho ngươi một kiện pháp bảo hộ thân không..."
"Ngừng ngừng ngừng."
Giang Bắc Nhiên vươn tay cản Thi Phượng Lan đang chuẩn bị hỏi thêm một đống vấn đề:
"Bí mật, nhưng mười ngày nửa tháng thì chưa về.” "A !"
Thi Phượng Lan kéo dài trường âm, nhưng rất nhanh hai mắt đã phát sáng:
"Nếu không ngươi dẫn ta đi cùng đi! Ta có thể giúp ngươi một tay."
Giang Bắc Nhiên cũng từng nghĩ dẫn Thi Phượng Lan theo. Bất quá dù hiện tại hắn đã tin tưởng Thi Phượng Lan nhưng vẫn chưa muốn tiết lộ nội tình cho nàng. Dù sao thế lực siêu cấp sau lưng nàng thật sự quá phiền, chọc tới chỉ sợ sẽ phiền to.
"Không được, đã nói là làm chuyện bí mật rồi."
"Ngô..."
Thi Phượng Lan biết có nũng nịu với Giang Bắc Nhiên cũng vô dụng, thậm chí có khi còn khiến hắn đi càng nhanh, cho nên chỉ có thể mân mê miệng biểu đạt bất mãn của mình.
Lúc này, Vu Mạn Văn mở miệng nói:
"Có gì cần hỗ trợ không?"
"Không có, hôm nay tới là để nói với các ngươi một tiếng."
Trong lúc hai người đối thoại, Thi Phượng Lan một làn khói đột nhiên chạy đi vô tung vô ảnh.
Vu Mạn Văn thấy thế thì thở dài:
"Ngày nào đường chủ cũng mong ngươi tới hết.” "Ta biết, nhưng ta đích xác có việc."
Vu Mạn Văn cũng không có cách nào, chỉ có thể đổi đề tài, nói về chuyện diễn ra gần đây giữa Lam Tâm đường và Thủy Kính đường.
Đang bàn tới hai bồn hoa sơn trà mà Trương Hạc Khanh đang trồng thì Thi Phượng Lan cầm theo một cái hộp chạy về.
"Cái này cho ngươi."
Thi Phượng Lan đưa cái hộp cho Giang Bắc Nhiên.
"Bên trong là gì?"
Giang Bắc Nhiên nhìn cái hộp hỏi.
"Lần trước không phải ta đã đồng ý sẽ cho ngươi một kiện pháp bảo hộ thân, ở trong này này.”
"Tạ ơn."
Giang Bắc Nhiên không khách khí, trực tiếp nhận lấy đem hộp rồi mở ra.
Chỉ thấy trong hộp là một kiện trường bài ngũ sắc.
Giang Bắc Nhiên tung trường bào ra, phát hiện năm màu sắc phân biệt mỗi nơi một chỗ.
Thấy dáng vẻ hiếu kỳ của Giang Bắc Nhiên, Thi Phượng Lan đắc ý giải thích:
"Cái này gọi là Ngũ Hành Độn Giáp, là kiện pháp bảo Hoàng cấp trung phẩm, phải phối hợp với cái la bàn mới có thể sử dụng."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì nhìn vào hộp, phát hiện bên trong quả nhiên có một cái la bàn ngũ sắc.
"Ngươi chỉ cần chuyển động la bàn là biết được chỗ lợi hại của Ngũ Hành Độn Giáp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận