Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 280: Có Dã Tâm

Chờ Diệp Vịnh đi rồi, Tân Đông Nhi giậm chân nói:
"Đám người này thật vô sỉ! Rõ ràng trước kia thấy Diệp Phàm ca ca đều hung hăng vuốt mông ngựa, bây giờ lại..."
Tân Đông Nhi nói được một nửa, thấy biểu lộ của Diệp Phàm không ổn thì vội nói sang chuyện khác:
"Diệp Phàm ca ca, hay là chúng ta..."
"Đông Nhi."
Diệp Phàm hô một tiếng.
"Ừm?"
"Thật xin lỗi, để ta một mình đi.”
"Ta..."
Tân Đông Nhi còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng:
"Được rồi... Vậy Đông Nhi đi trước."
Chờ Tân Đông Nhi rời đi, Diệp Phàm ngồi xuống một gốc cây, phát ngốc được một hồi đột nhiên đám vào thân cây một cái.
"Ha ha, các ngươi nhìn đi, phế vật vô năng này tức giận rồi.” Diệp Phàm nghe thấy thế bỗng quay đầu lại, hắn phát hiện Diệp Vịnh cũng đám thủ hạ đang đi về phía mình.
"Diệp Vịnh, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
"Ha ha, ta cứ khinh người quá đáng thì sao? Ngươi chỉ là phế vật trốn sau lưng nữ nhân! Hiện tại Đông Nhi đi rồi, ta xem còn ai có thể che chở ngươi."
"Ngươi muốn thế nào!"
"Muốn thế nào? Ta đã nói rồi, chúng ta đánh một trận, chỉ cần ngươi có thể thắng ta, về sau ta thấy ngươi sẽ đi đường vòng.” Nói xong, Diệp Vịnh không đợi Diệp Phàm trả lời đã trực tiếp xông lên đánh hắn một quyền.
Diệp Phàm còn chưa kịp chống đỡ đã bị Diệp Vịnh lần nữa đánh thêm quyền thứ hai vào bụng.
Luyện khí lục giai đấu với Luyện Khí tam giai khiến Diệp Phàm căn bản chẳng có sức hoàn thủ, rất nhanh đã bị đánh đến ngã xuống đất.
"Hừ, phế vật đúng là phế vật."
Diệp Vịnh giẫm một cước lên đầu Diệp Phàm, khinh thường cười một tiếng:
"Về sau không được phép đến gần Đông Nhi, bằng ta gặp ngươi một lần đánh một lần! Chúng ta đi."
Chờ Diệp Vịnh đi xa, Giang Bắc Nhiên đang muốn để Ngô Thanh Sách giả làm người thần bí xuống giúp đối phương thì hai lựa chọn nhảy ra.
Lựa chọn một: Tự xuống trợ giúp Diệp Phàm.
Ban thưởng: Tuần Không Minh Pháp, Địa cấp trung phẩm.
Lựa chọn hai: Trực tiếp rời đi.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Hả?
Giang Bắc Nhiên nhìn hai lựa chọn xong thì thầm thở dài. Quả nhiên trực tiếp giúp Diệp Phàm không được, sẽ khiến đối phương cảnh giác, khả năng cao tạo ra phiền phức về sau.
Không hổ là cá ướp muối Thiên cấp, dù là chuyện đơn giản nhất cũng không dễ hoàn thành.”
May mà ta đã chuẩn bị bốn kế hoạch, số 1 không được thì số 2.
Giang Bắc Nhiên nhìn Diệp Phàm nắm chặt hai tay phía dưới, quay đầu nói với Ngô Thanh Sách:
"Đi thôi."
“Hả! ?"
Ngô Thanh Sách sững sờ, hắn thấy vi huynh thương tâm vì sư phụ như thế, cảm thấy vi huynh sẽ giúp con hàng này một chút. Vừa rồi lúc Diệp Phàm bị đánh hắn luôn chờ sư huynh ra lệnh, nhưng chẳng ngờ sư huynh cứ thế rời đi.
Thấy sư huynh quay người rời đi, Ngô Thanh Sách cũng vội đuổi theo.
Giang Bắc Nhiên quay về nơi cắm trại trên núi rồi Quyển Vân Đồng thổi ra một đám mây.
"Đi thôi, chúng ta về tông."
"Hả! ?"
Ngô Thanh Sách lại sững sờ, bất quá hắn vẫn luôn không biết sư huynh nghĩ gì, cho nên đã tập thành quen, ngoan ngoãn đi lên đám mây.
Rất nhanh cả hai đã về tới Quy Tâm tông, Giang Bắc Nhiên phân phó Ngô Thanh Sách.
"Cái kia... Vạn nhất tông chủ không nói cho ta thì sao?"
Ngô Thanh Sách nghe xong bèn hỏi.
"Vậy ta sẽ nghĩ cách khác, đi thôi."
"Vâng."
Ngô Thanh Sách ôm quyền với Giang Bắc Nhiên rồi đi tới phủ tông chủ ở Thiên Vân phong.
Có thể nói khoảng thời gian gần đây nhất, Ngô Thanh Sách là đại hồng nhân của Quy Tâm tông, người trong tông có ai mà không biết hắn. Ngay cả Tông chủ còn thường xuyên khen ngợi hắn kia mà. Vì thế vừa thấy Ngô Thanh Sách, hai thủ vệ lập tức ân cần chạy vào trong báo cáo, sau đó nhanh chóng dẫn Ngô Thanh Sách vào.
Cám ơn hai vị Yên Mãn xong, Ngô Thanh Sách một đường đi vào, đứng ở cửa ra vào hành lễ:
"Bái kiến tông chủ."
"Miễn lễ, vào đi."
Chờ Ngô Thanh Sách vào chính sảnh, Lục Dận Long hỏi:
"Mọi chuyện sao rồi?"
"Nhờ phúc của Tông chủ đã xong xuôi cả rồi."
Ngô Thanh Sách chắp tay nói.
Lục Dận Long nghe xong thì cười một tiếng:
"Ta có giúp gì được cho ngươi đâu, nhờ phúc của ta cái gì. Lần này ngươi tới thỉnh an hay có chuyện gì tìm bản tọa?"
"Đến chủ yếu là để thỉnh an nhưng cũng có chút chuyện muốn thỉnh giáo tông chủ."
"Ồ? Chuyện gì a."
"Từ khi nhập tông đệ tử đã nghe nói Tông chủ đao kiếm song tuyệt. Gần đây về mặt kiếm pháp đệ tử vẫn luôn trì trệ không tiến, vì vậy mong được Tông chủ chỉ điểm một hai.” "Thế nào, Loạn Tinh đường không ai còn gì để ngươi học nữa à?”
"Không, Loạn Tinh đường rất tốt nhưng đệ tử muốn tốt hơn."
Lục Dận Long nghe xong thì cất tiếng cười to:
"Tốt tốt tốt, có dã tâm! Giống ta!"
Nói xong Lục Dận Long đứng dậy đến bên cạnh vỗ vai Ngô Thanh Sách:
"Xem ra ngươi hiểu hết những gì ta từng nói. Không sai, trẻ nhỏ dễ dạy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận