Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 289: Vuốt Mông Ngựa Thất Bại

"Xem ra người đần cũng không chỉ mình ta.” Ngô Thanh Sách cảm giác như vừa tìm được tri âm, quyết định hồi nữa nhất định phải tìm Lạc Văn Chu trao đổi một chút, hỏi xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì khiến sư huynh nói hắn đần.
"Sư phụ..."
"Thế nào?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Đây là giấy kiểm điểm do ta viết, xin ngài xem qua."
Lạc Văn Chu đưa một tờ giấy cho Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên vươn tay tiếp nhận, gật đầu nói:
"Được, ta sẽ xem."
Lạc Văn Chu bái Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Đa tạ sư phụ mỗi lần đều xuất thủ cứu giúp, về sau đồ nhi nhất định sẽ không phạm lại sai lầm ngu xuẩn như vậy."
Lúc này Giang Bắc Nhiên mới lộ ra nụ cười hài lòng:
"Nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa ăn cơm."
"Vâng."
Lạc Văn Chu nói xong thì đi vào lều vải.
Thấy sư huynh hài lòng, Ngô Thanh Sách đang thái thịt nhẹ gật đầu.
Viết giấy kiểm điểm... Nguyên lai còn chiêu này, đã học.
Sau nửa canh giờ, ba người Cố Thanh Hoan, Ngô Thanh Sách cùng Lạc Văn Chu cùng ngồi xuống bàn cơm.
Cố Thanh Hoan đã về từ sáng sớm trở về, sau khi hắn báo cáo, Giang Bắc Nhiên đã có nhận thức mới về Tập Nguyên trấn, đồng thời Cố Thanh Hoan cũng dựa theo phân phó của Giang Bắc Nhiên mà tạo dựng quan hệ.
Giang Bắc Nhiên gõ đũa, nhìn ba người nói:
"Ăn đi."
"Vâng."
Ba người đồng loạt đáp lời, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Hôm nay Giang Bắc Nhiên làm canh thịt dê, một nồi nước lèo ừng ực ừng ực sôi, mỡ dê trắng như ngọc nổi lềnh bềnh nóng hôi hổi.
Ngô Thanh Sách hít một hơi mùi thơm từ canh thịt dê, giơ đũa tính gấp mấy miếng thịt, bỏ đồ ăn vào miệng xong, Ngô Thanh Sách mãn nguyện cười.
Nước canh ngọt lại không tanh nồng, nhẹ nhàng thoải mái, mùi thơm ngát, uống một ngụm vào bụng khiến thân thể càng thêm ấm áp, phi thường thỏa mãn.
Ngô Thanh Sách từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ:
"Sư huynh, trong dây có bát giác, hồi hương, dây leo..."
"Hay là ngươi cứ ăn như bình thường đi. Sáu loại nguyên liệu ngươi nói sai hết ba cái rồi.” "Ây..."
Vuốt mông ngựa thất bại, Ngô Thanh Sách gãi gãi đầu, lại uống một ngụm canh:
"Dễ uống! Uống ngon thật!"
Giang Bắc Nhiên cười lắc đầu, không khỏi nhớ tới đầu lưỡi của Khổng Thiên Thiên.
Nghĩ kỹ lại, mỗi lần nàng đều có thể đoán đúng các loại nguyên liệu, cũng xem như có bản lĩnh.
Ăn xong, Giang Bắc Nhiên để đũa xuống nói với Ngô Thanh Sách:
"Ngày mai ngươi có thể tới Diệp gia."
"Vâng."
Ngô Thanh Sách gật đầu.
Vì bọn họ ngồi mây tới, bình thường sẽ không nhanh như thế nên phải chờ hai ngày sau Giang Bắc Nhiên mới cho Ngô Thanh Sách đi Diệp gia, bây giờ tính toán cũng tới lúc rồi.
Tiếp đó Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Cố Thanh Hoan nói:
"Thanh Hoan, ngươi dẫn Văn Chu vào Tập Nguyên trấn, trong vòng một tuần đề cao thanh danh.” Cố Thanh Hoan nghe xong chắp tay:
"Vâng, Thanh Hoan đã rõ."
Cuối cùng Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Lạc Văn Chu:
"Nhiệm vụ của ngươi là đi theo Thanh Hoan, xem cho thật kỹ, học tập cho tốt, rõ chưa?"
"Vâng, đệ tử đã rõ."
"Ừm, vậy nghỉ ngơi đi, sáng mai xuất phát."
… Sáng hôm sau, sau khi tiễn đám Ngô Thanh Sách rời đi, Giang Bắc Nhiên duỗi lưng một cái, ngẩng đầu hài lòng nhìn lên trời.
Quả nhiên thu nhiều tiểu đệ vẫn rất hữu dụng a.
Theo chuyện của Hồng gia đại tiểu thư, Giang Bắc Nhiên tin, nếu là hắn phát động nhiệm vụ thổ phỉ trên núi lần này, mọi chuyện phía sau tuyệt đối không dễ giải quyết như thế. Khả năng cao trong núi sẽ có Huyền Hoàng ngồi xổm mai phục hắn.
Đương nhiên, nếu Giang Bắc Nhiên tự đi tiếp xúc với Hồng gia đại tiểu thư, đoán chừng sẽ không có sau đó, mọi chuyện sẽ tệ càng thêm tệ.
Chỉ có thể để đám Ngô Thanh Sách phát động nhiệm vụ trước rồi hắn giải quyết thì độ phiền phức mới giảm xuống rất nhiều.
Cảm giác lợi dụng lỗi hệ thống để thành công thật sự rất dễ chịu.
Mặt khác, trong lúc ba người kia chuẩn bị vào Tập Nguyên trấn, Cố Thanh Hoan đã lôi kéo hai người còn lại “hóng chuyện”. Sau khi xác định rõ mình cần phải làm gì, Cố Thanh Hoan lấy ba cái cẩm nang màu đỏ vàng lục ra rồi nói với Ngô Thanh Sách:
"Thanh Sách sư huynh, ta có ba cái cẩm nang, ngươi cầm đi."
Ngô Thanh Sách có chút nghi hoặc nhưng vẫn nhận lấy ba cẩm nang rồi ngẩng đầu hỏi:
"Đây là... ?"
"Sau khi vào Diệp phủ, nếu Diệp Phàm tới tìm ngươi, sư huynh hãy mở cẩm nang màu đỏ kia ra, nếu có người vì Diệp Phàm tới tìm ngươi, hãy mở màu vàng, nếu không ai chủ động tới tìm ngươi, xin sư huynh mở cẩm nang màu xanh."
"Thì ra là thế."
Ngô Thanh Sách gật đầu, chắp tay với Cố Thanh Hoan:
"Sư đệ có lòng."
Cố Thanh Hoan lập tức thi lễ lại:
"Có thể giúp được sư huynh là tốt rồi."
"Khẳng định được, vậy ta tới Diệp phủ đây."
Ngô Thanh Sách nói xong thì chắp tay với hai người, tiến vào Tập Nguyên trấn.
Tại cửa ra vào của Diệp phủ, hai thủ vệ đang nhỏ giọng trò chuyện về vụ từ hôn, hiện tại mỗi lần có người đi ngang qua Diệp phủ, họ luôn cảm thấy những người này cười trộm mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận